Vương Chi Lan ướt môi hồng xót xa
Tìm… nhau
Thơ: Vương Chi Lan
Khi em yêu anh
Em đánh mất chính mình
Tình hóa thành dâu bể
Chẳng còn ranh giới của đúng – sai
Tình yêu nở hoa như một hình hài
Ngay trong đau khổ và khắc nghiệt
Chúng có lý lẽ riêng
Mà không ai có thể can thiệp
Chính phút yêu nhau là chính phút huỷ diệt
Em giết chết mình chỉ còn thấy anh thôi!
Khí của đất trời cũng chính là hơi thở của anh
Ta ném đời nhau vào khổ đau
Nghe hạnh phúc từ nơi khốc liệt!…
Dìu nhau vào mộng mơ
Giữa hai bờ hư thực
Bể dâu nào phân ranh
Chỉ còn lại tiếng nức…
Giọt buồn xa vắng nhau
Ôi nỗi đau!
Chúng hóa thành hạt ngọc long lanh
Có nỗi đau nào không đẹp!
Có cái đẹp nào không tàng ẩn khổ đau?
Ta tiếp tục tìm nhau…
Trăng là mẹ hay mẹ là trăng
Kính dâng mẹ
Cho tôi yêu vầng trăng
Yêu luôn đêm mười bốn
Tôi yêu làn gió cuốn
Tóc rối mẹ bềnh bồng
Một chút giữa hư không
Mẹ mỉm cười vui sướng
Con mẹ giờ khôn lớn
Trăng đầu ngõ lại mong
Người chắp tay đứng đó
Khấn nguyện gì trong lòng
Người chắp tay đầu ngõ
Ánh trăng vàng lung linh
Trăng có từ xưa lắm
Mẹ có từ bao giờ…
Trăng tròn rồi lại khuyết
Mẹ trở về ban sơ
Mặt trăng như mặt Phật
Mặt mẹ như mặt tiên
Ánh hào quang chiếu diệu
Ôi! … đêm rằm thiêng liêng
Chiếc bóng 2
Bóng chiều đổ xuống chân em
Nỗi buồn như cũng dần quen trong lòng
Phút lắng nghe – phút chờ mong
Giọt sương rơi ướt môi hồng xót xa
Môi em đẹp, từ lệ nhòa
Yêu thương mà khóc thật là lung linh
Trái tim hồng
Em rét buốt khi chỉ còn một nửa
Mùa đông kia không nguội Trái Tim Hồng
Dù sương lạnh phủ đầy nơi thánh giá
Trái tim này ấm mãi giữ niềm tin
Rồi một người đi xa …
(Tiễn biệt nhà thư họa Chính Văn)
Rồi… một người đi xa…
Lá bồ đề xanh rơi!
Nghe sầu từng giọt nội
Giọt đắng tràn lên môi…
Vâng!
Anh đi rồi
Mây trời chuyển sắc
Trong mắt em
Màu hồng xưa nhạt mất
Chung trà đây!
Khói quyện nồng cay
Nghe phảng phất lời anh khẽ nói
Em ở lại…
Anh về riêng một cõi
Đất trời này
Chẳng phải của riêng anh
Anh về thôi
Về lại với chính anh
Buông hoa xuống
Cánh hoa đời nghiệt ngã
Tâm nhất niệm
“Tâm thành viên mãn”
Thả xuống dòng đời
Chữ “Mẹ” mênh mang
Anh về đâu…
Nghiên buồn ngấn lệ
Bức tranh xưa chợt rộ cánh sen vàng
Ai đã từng đi hết cuộc nhân gian?
Mà không đôi lần khóc!…
Tôi là người…
Chứ! Gỗ đá cũng hanh hao
Tiễn biệt anh!…
Một lời câm nín lặng
Gửi vào mây – vào gió mang đi…
Nhớ 5
Đêm nay trăng buồn trăng khóc
Con đường héo hắt người qua
Cô gái vuốt cong mái tóc
Nhớ ai ánh mắt xót xa
Không gian
Em đi trong nắng mai hồng
Còn vương một chút giọt nồng trên môi
Vàng lay chiếc lá lưng đồi
Chuỗi ngày xanh rụng chơi vơi cánh diều
Chiếc lá
Cánh chim mòn mỏi bay
Người quay về vội vã
Đường đời như chiếc lá
Chưa xanh đã hết ngày.