Vườn xưa – Nguyễn Mạnh Quỳnh

VỚI BIỂN

Biển ồn ào
còn tôi dè dặt…
Một chút quen, một chút ngỡ ngàng
Sóng mặc tôi say, giỡn đùa với nắng
Gió cứ mải thì thầm cát trắng…


Chiều nay xanh
chưa xanh thế bao giờ
Chạm môi hôn bờ cát mộng mơ
Biển bối rối…
run run bàn tay sóng
Rồi thảng thốt tận khơi xa lắng đọng
Vồng ngực khát khao dồn nén triều đầy

 

VƯỜN XƯA

Thảng thốt vòng tay… Trôi theo cảm xúc
Chợt nhận ra ngày dòng sông tình yêu đóng băng
Em xa
bao chiều chờ đợi…
Anh tìm về nguồn cảm hứng ban mai
Gương mặt em, niềm kiêu hãnh xa xôi
Cả nỗi đam mê cháy bỏng
Cả sự thông minh chắt lọc tháng năm
… Những buồn vui bất tận

Bông hồng nào ngủ trong bình cổ
bé nhỏ làm sao…?
Anh cô đơn, hoang mạc
Trong tranh nhạt phai nắng lửa, gió nồng
Dấu ấn tình yêu đọng ánh mắt em
thăm thẳm niềm day dứt
mơ hồ, phiêu lãng vườn xưa
Ánh trăng loang mùi hương sót lại
Người đàn bà lỡ dở canh khuya

Sau phút giây đồng vọng
khoảng trời mưa mãi
Nét bút nguyên sơ, run rảy một mình
Nền toan đầy ắp mùa màng
Cả những cơn hồng hoang
… Đau khổ giữa đời thường

GIAI ĐIỆU NGÀN NĂM

Tưởng chừng dướn ngực…
là chạm vào nhịp sóng
ngợp phù sa sông Hồng
Trăng dát vàng phố cổ Thăng- Long
Rồng thiêng ngàn tuổi
“Chiếu dời đô” thấm câu hát xoan tươi mưởi
Đàn chim Lạc tạc dáng Việt, hồn quê
trên mặt trống đồng
Âm vang lịch sử tiếng cha ông

Trong nắng xuân tơ
Anh đưa em qua…
những nhịp cầu vào ra Hà Nội
Bồng bềnh… Tóc gió người đi xa
Xanh dáng liễu Hồ Gươm ai đợi?
Tây Hồ sương khói
Ngày bên em duyên nợ ngỡ trăm năm

Qúa đỗi thân thương hương cốm làng Vòng
Lòng vẫn nao nức lạ
Thả chiếc lá làm thuyền
xuôi sông Hồng nắng đỏ
Thấy trời xanh mênh mông
Giai điệu sông Hồng
Giai điệu Thăng- Long

BT: Vương Chi Lan

Add a Comment

Your email address will not be published.

.
.
.
.