Với anh bây giờ – Trương Công Tưởng

VỚI ANH BÂY GIỜ…

Anh đã lỡ tay chạm vào ngực em
Bờ ngực cong tràn đầy thời con gái
Anh đã lỡ tay đẩy một yêu thương xa mãi
Để bây giờ tiếc nuối với mùa Thu

 

Đã có lúc anh nghĩ rằng tình yêu chỉ là cánh gió phù du
Và em là chiếc lá vàng trong ngày mưa tới
Ủ dột trái tim một người đứng đợi
Ngơ ngẩn lối về mây phủ giăng giăng

Bây giờ anh lại nhớ em cùng ký ức vầng trăng
Dịu dàng quá mà sao xa vời quá
Trên đường đời mình chỉ như hai người dưng xa lạ
Cánh hoa dại ngày nào nước đã cuốn trôi xa

Với anh, em bây giờ chỉ là một bài ca…
(mà lúc buồn anh vẫn hát)

HÌNH NHƯ

Hình như mình đã buồn nhiều hơn một nỗi buồn
Ngày hôm qua đọng lại gì trong hôm nay và ngày mai nữa
Ngày mai với chuyến đi dài đến một miền đất hứa
Ngày mai ta sẽ sống vì cái gọi là ngày mai

Hình như hôm nay mình buồn hơn hôm qua
Hình như hôm qua dưới con đường ấy mình đã khóc
Mình cứ dại khờ như thế khi tuổi hai mươi đi qua lặng lẽ
Mình cứ chờ như thế cho đến khi tất cả ra đi và bỏ mình ở lại một mình
Mình cứ bước đi bên phố xá lặng thinh
Mình cứ bước bên cạnh một người mà cả hai đều có những nỗi buồn giấu vào trong đáy mắt
Mình về giữa cánh đồng để thấy nỗi buồn reo hoan cùng với gió
Mình vắt kiệt tuổi thơ mình cũng chẳng thấy niềm vui

Mình đã yêu một cô gái mà tưởng sẽ trọn đời
Nhưng đến khi buông tay thì chẳng còn gì để nhớ
Mình vẫn muốn như đứa trẻ con lúc nào cũng có người ở cạnh bên che chở
Mình bảo thích một mình nhưng thực sự rất sợ cô đơn
Thôi cứ đặt chuỗi năm tháng với nỗi buồn là chuỗi không tên
Một buổi sáng nào đó khi nhìn thấy mặt trời lên trên đỉnh phố
Mình xếp chuỗi không tên vào ngăn tim lưu trữ
Mình lại bước đi và nở nụ cười trong tất tả ngược xuôi!

PHÍA CUỐI CON ĐƯỜNG CÓ AI ĐỢI NHAU KHÔNG

Có thể là có một con đường
đã hiện lên từ khi ta chôn cất nỗi đau đằng sau nước mắt
Âm thanh phía ngày vắng bặt
Định nghĩa tối tăm xõa lấp lối đi về

Có thể là trong giây phút cận kề
Điệu ballad xuyên đêm khiến tim mình chết lặng
Tách cà phê sao chỉ toàn vị đắng
Bài thánh ca nào chiều Chủ Nhật cô đơn

Nhiều khi mưa ngủ quên trong ký ức chập chờn
Khu vườn cũ úa tàn hoa cỏ
Ngôi nhà nhỏ chỉ lặng im và gió
Nắng cũng phai màu trên bốn vách tường vôi

Nhiều khi khao khát chảy tràn trề trên môi
Cánh Vi vân rớt xuống chỗ ngồi vì gió mưa tàn úa
Lấy phong sương cuộc đời che chắn bởi lạnh lùng vây bủa
Phía cuối con đường có ai đợi nhau không

Ai cũng có nhiều hơn những ước mong
Đập rộn ràng và chảy cồn cào từ trong miền sâu thẳm
Ai cũng biết rằng ta cần yêu thương nhiều lắm
Phía cuối con đường có ai đợi nhau không?

BT: Vương Chi Lan

Add a Comment

Your email address will not be published.

.
.
.
.