Tự khúc thơ – Lê Thị Kim
TRÁI TIM CHỎNG TRƠ
Ngày
Cắt đôi nỗi đợi
Ta
Mãi mãi thu vàng
Ngỡ người
Xanh cuộc sống
Nhà thơ Lê Thị Kim
Ngày
Cắt đôi nỗi đợi
Ta
Héo úa đông gầy
Ngỡ người
Vui hạ ấm
…
Ngờ đâu – đời chẳng vậy
Sóng gió cuốn lấp vùi
Mỗi người đau mỗi cảnh
Hai trái tim chỏng trơ!!!
THUỞ TÓC TƠ XA
Một chiều
Thả bước ngu ngơ
Tìm về
Phố xa xưa
Môi hoàng hôn chợt nắng
Hoa bằng lăng nở tím
Tiếng cười
Hòa lẫn môi hoa
Mối tình
Ngày ấy như thơ
Bời sông xa ủ mối tình ta
Người yêu ta
Giờ đã rời xa
Đêm Sài Gòn
Sáng lung linh
Điểm hẹn
Ngày ấy ta quen
Sẽ còn lại mãi trong ta
Mối tình thưở tóc tơ xa
Dù thiên thu
Vẫn ấm hồn ta.
Trở về
Ngàn lối đi xưa
Người xa
Ta đã quên chưa?
Heo may gầy tóc ngắn
Đôi tay lạnh trông ngóng
Ơi tình ơi
Giờ đã nơi đâu
Để mình ta
Ngồi với hoang sơ
Bờ sông xa, đồi gió, mặc ta
Kỷ niệm xưa
Là đoá hồng nhung
Nhói lòng
Từng sáng thâu đêm
Vẫn hoài
Nồng ấm sao quên
Sẽ còn lại mãi trong ta
Mối tình thưở tóc tơ xa
Dù thiên thu
Vẫn ấm hồn ta
Tranh của Nhà thơ Lê Thị Kim
TỰ RU
Nhìn anh
Em vẫn nhìn anh
Mênh mông là nhớ
Chảy quanh lệ buồn
Đành thôi
Giấu tận đáy hồn
Cho con khỏi xót
Vở còn cầm tay
Vì con
Đi hết đường này
Thôi đành phận số
Cát bay lá mòn
Mẹ như một cánh lá non
Khi cha bặt vắng mẹ còn hư vô
Vì con mẹ phải tự ru
Thôi thì sáng tối kiếp hư vô này
VÔ VI
Người về
Nhặt những mùa vui
Ta về
Đếm lại
Cuộc đời trên tay
Vòng thân
Đo tuổi của cây
Còn ta
Đo tuổi
Bằng đầy đau thương
Bằng đời
Gai góc tai ương
Rơi như lá rụng
Bên đường ta đi
Bao giờ
Ta được
Vô vi…
Bay như mây trắng
Trú di vô thường
TỰ KHÚC THƠ
Thơ ơi ở lại cùng em
Xin làm lửa ấm những đêm buồn này
Tình đã vút khỏi tầm tay
Em giờ như chiếc lá quay cuối dòng
Giữa đời yêu ghét vô thường
Còn đâu chốn nọ dịu dàng mà mong
Xin hồn thơ mở bao dung
cho em chấm dứt những cung bậc buồn
Thôi đành phận cát long đong
Níu thơ xin một điểm dừng thơ ơi!
BT: Vương Chi Lan