Tôi về ngồi khóc trên vai của mình – Trương Công Tưởng
NẾU NHƯ TÔI CÒN Ở ĐÓ
Nếu như tôi còn ở đó
căn gác trọ mỗi đêm vẫn đợi tôi về ngã lưng giấc bình yên
và kể những câu chuyện chỉ có đêm mới biết
Nếu như tôi còn ở đó
con hẻm nhỏ mỗi đêm vẫn nghe bước tôi về lặng lẽ
ánh đèn hắt vào mặt
chiếu rọi ngọn cô đơn
Nếu như tôi còn ở đó
sẽ không có cuộc chia ly
và không có tình yêu dắt díu nhau chạy trốn
Cô nữ sinh trường Trần Cao Vân vẫn nhìn tôi từ tốn
hỏi rằng: Có phải anh đang đau khổ vì yêu?
Có những ngày lòng mình rối bời, suy nghĩ đăm chiêu
sáng – trưa – chiều mưa – cà phê – nhạc Trịnh
Những ngày lòng mình an tịnh
bình thường trôi đi như rất đỗi bình thường
Cứ đi qua nơi nào lại mắc nợ một miền thương
Mùi buổi sáng và ầm ào phố xá
Tiếng rao lanh lảnh từ gánh hàng rong xa lạ
Con đường, hàng cây, tiếng bước chân bè bạn đi về
Trong một chuỗi ký ức dài lê thê
Nếu như tôi còn ở đó
Bốn mùa vẫn đi qua nơi trái tim bé nhỏ
Tôi vẫn say hương nồng trong chén rượu cay
Có những ngày thành phố mưa bay
Cô bé đó lại thì thầm vào tai tôi và nói:
Anh Tưởng à! Em đã thích một người
Ngộ chưa…
Nếu như tôi còn ở đó
Tôi đã không yêu nơi đó như bây giờ…
Thật đấy!
CÓ MỘT NGÀY
Có một ngày buồn hơn mùa cũ
Thu trút lá vàng ngơ ngác ngoài song
Vòng xuyến chi tuổi thơ đi đâu
Tháng Bảy em đợi mưa ngâu như đợi chờ một tình yêu quên lãng
Này em đừng ngần ngại
Ném bỏ tất cả vào cơn gió bão
Bản Sonate cũ rồi
Ánh trăng rơi màu buồn đêm lệ ướt mi
Mùi nồng ái còn vương trên đồng cỏ
Em có còn mơ một giấc mơ
Khản đặc giọng gọi tên người trong vô vọng
Mùa Thu chưa bao giờ rũ mục
Tiết điệu cầu vồng len lỏi niềm vui
Có một ngày uống cạn chén ly bôi
Chàng trai ra đi chẳng bao giờ về nữa
Cô gái vẫn đứng đợi khi mùa thu cứ giày vò lên nỗi nhớ
Này em
đừng tuyệt vọng
… khi những dị ngôn còn thổi buốt tim người
SAO CHỊ CHƯA VỀ
Chị ơi sao chưa về
Ngôi nhà mình bao năm vẫn quẹo xiêu vì mưa gió
Dáng ngoại lưng còng vẫn đứng đợi chị nơi đầu con ngõ
Sợi thời gian bạc trắng mái đầu
Sao chị không về thương những mùa ngâu
Hoa gạo tháng ba đỏ nhói lòng chờ hạ
Người con trai ấy hình như vẫn lưu luyến một mối tình đã cũ
Thương những dại khờ của tuổi hai mươi
Sao chị không về tìm lại nụ cười
Ngày xưa lỡ đánh rơi bên dòng sông quan họ
Anh nhặt được giữ làm của báu
Cất vào tim để mỗi khi buồn ôm ấp xa xôi
Chị về đi thương con nước giữa dòng trôi
Thắp lên mộ mẹ nén hương tạ tội
Chị có thương em thương nỗi buồn của ngoại
Ngoại già yếu lắm rồi xin chị hãy về đi…
TÔI VỀ NGỒI KHÓC TRÊN VAI MÌNH
Đôi khi mệt quá đường dài
Tôi về ngồi khóc trên vai của mình
Đôi khi lòng muốn lặng thinh
Con tim đã nhuốm chút tình rêu phong
Đôi khi cay đắng trong lòng
Muốn mang tất cả ra hong gió trời
Đôi lần bàn chân chơi vơi
Bước nghe lòng đất nói lời sơ khai
Đôi khi mệt quá đường dài
Tôi về ngồi khóc trên vai của mình
Biên tập: Vương Chi Lan