Tìm anh… Chiều mưa Sài Gòn – Ngọc Bồn Sansan
TÌM ANH… CHIỀU MƯA SÀI GÒN
Chiều tháng mười mưa buồn run rẩy
Gót chân mòn xao lạc đường quen
Đô thị phồn hoa lấp lóa ánh đèn
Em ngơ ngác cái nhìn xa lạ.
Đi tìm anh chiều tàn nghiệt ngã
Không gian buồn òa vỡ giọt thời gian
Đi tìm anh phù phiếm giấc mơ hoang
Nghe xót xa đầy vơi khóe mắt
Quán bên đường trỗi khúc ca dìu dặt
“anh đi tìm em, em ở nơi đâu?”
Em đang tìm anh, anh ở nơi nào?
Có thấy em giữa dòng đời xuôi ngược
Mưa đẫm trời chiều rét run nhịp bước
Mưa ướt áo mình, ướt áo ai chưa ?
Trời vẫn mưa, mưa giăng kín đường xưa
Không gian xám ngắt hai màu thực ảo
Đi tìm anh lạc loài trong mưa bão
Cánh nhạn độc hành rong ruỗi đường xa
Em vẫn tìm anh cà phê đắng câu ca
Nước mắt trên môi, giọt mưa mặn chát
Anh ở đâu, chiều Sài Gòn nhòa nhạt
Tan nát cõi lòng… Mưa vẫn hoài mưa.

KHI XA ANH
Anh xa em cuộc sống chóng lụi tàn
Gió đứng lặng mây chẳng buồn trôi nữa
Còn đâu anh lời yêu thương một thuở
Cùng dưới mưa ấm lạnh cuộc đời
Anh xa rồi chiều cũng luống chơi vơi
Nắng héo hắt từng giọt sầu tim tím
Cơn mưa nhẹ sao nỗi buồn ướt lịm
Giọt ngắn giọt dài sợi nhớ sợi thương
Anh xa em khắc khoải mỗi đêm trường
Nỗi nhớ niềm thương u mê giấc mộng
Áng mây buồn lạc loài đơn bóng
Bềnh bồng trôi qua ngày tháng rong rêu
Anh xa em nghe nức nở từng chiều
Bóng tối cưu mang nỗi sầu da diết
Em muốn nói cùng anh lời ly biệt
Nhưng sao lòng ấp ủ mãi nhớ thương
Anh xa em nắng nhạt gió mưa buồn
Rơi chầm chậm vào từng chiều hiu quạnh
Xa anh rồi em một mình canh cánh
Anh mau về kẻo nắng gió mưa tuôn!

MIỀN KÝ ỨC…
Mùa mưa nào chúng ta quen nhau
Trời đất chao nghiêng cây khô trút lá
Cơn lốc cuộc đời vô tình nghiệt ngã
Cuốn bay vèo chiếc lá độ tàn thu
Đêm cao nguyên sương khói mịt mù
Vi vút thông reo điệu buồn muôn thuở
Gió núi mây ngàn rừng cây gợi nhớ
Một miền xa trong ký ức ngày xa…
Thấp thoáng bóng em trong dãy ngân hà
Suối tóc mượt xanh ngang trời gió lộng
Mắt em cười long lanh gợn sóng
Ru hồn anh… chơi vơi…
Phiêu bạt bao năm cuối đất cùng trời
Khắp nẻo nhân gian mùa thu trở lại
Người đã đi xa, đông sầu tê tái…
Chiếc lá thu tàn bay mãi về đâu?
GỬI CON YÊU 寫給兒子
Con đến rồi trăm hoa đua nở
Nắng ngập tràn trên khắp nẻo nhân gian
Trong lòng ta con là một cục vàng
Là bảo bối trên trần gian khó kiếm
Nhìn con yêu với nụ cười ngọt lịm
Mà lòng ta ôi sung sướng làm sao
Niềm vui như con sóng cuộn trào
Cuốn đi hết những đớn đau mệt nhọc
Thật đáng yêu khi nhìn con khóc
Cái miệng trề ra những lúc đói ăn
Ôm con thơ quên đi hết nhọc nhằn
Nghe hạnh phúc trào dâng trong huyết quản
Trong đêm tối như ngôi sao rực sáng
Con là niềm hy vọng của tương lai
Mẹ dìu con trong những tháng năm dài
Luôn nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn
Dắt con đi giữa cuộc đời bình lặng
Sung sướng cùng chia, hoạn nạn có nhau
Con sẽ lớn lên trong cuộc sống muôn màu
Có hoa bướm rập rờn nhau buổi sáng
Rồi con sẽ có nhiều bè bạn
Cùng với con bắt bướm hái hoa
Cùng với con đi suốt đoạn đường dài
Đường con đi dù vấp phải chông gai
Đừng sợ nhé, bên con còn có mẹ…

THU XƯA…
Đã mấy thu rồi không gặp nhau
Người xa ta chẳng nhớ ta sao?
Có về nơi chốn ngày xưa ấy
Lối nhỏ đường quen, một lối vào…
Từ đó người đi đi nơi đâu
Đầu sông cuối bể tận nơi nào
Ta tìm không thấy, sao chẳng thấy
Cho đến bây giờ, riêng nỗi đau…
Ta kính lời thăm mẹ của người
Mẹ người như thể mẹ hiền tôi
Cho người cho hết đời son trẻ
Dù khổ dù đau mẹ vẫn cười…
Ta gởi lời thăm bạn của người
Ngậm ngùi ta nhắn một lời thôi…
Với người ta gởi muôn lời nhớ
Vạn tiếng lòng ta, vạn tiếng đời…
Thu xưa tàn úa gửi đông rồi
Thu này hiu hắt một mình tôi
Ngẩn ngơ ôm khối sầu riêng bóng
Da diết tình xưa luống dại khờ…
Chiều nay ta bước giữa dòng đời
Một mình một bóng đếm sầu rơi
Gởi về thu trước, bao thu trước
Nửa mảnh hồn thu… nửa cuộc đời…

GIÁ MÀ …
Giá mà ngày xưa ta đừng gặp nhau
Thì giờ đây nắng chiều đâu đến tím
Giá mà anh đừng nói lời ước hẹn
Thì tóc em đâu đến nỗi bạc màu
Giá mà ngày xưa ta đừng quen nhau
Thì đâu biết chia xa là buồn khổ
Giá mà anh đừng bao giờ thố lộ
Tấm chân tình mộng đẹp của ngày sau
Giá mà ngày xưa ta đừng hôn nhau
Thì đêm nay vầng trăng đâu vỡ nát
Bởi nhớ thương nên vầng trăng cũng bạc
Trôi lang thang không bờ bến đợi chờ
Để bây giờ…
Để bây giờ thao thức mãi trong mơ
Giá mà…
Giá mà ngày xưa chúng ta đừng gặp gỡ…

PHÚT TẠ TỪ
Người yêu tiễn một người yêu
Theo chồng trên chuyến tàu chiều cô đơn
Sân ga hiu hắt nắng buồn
Thương nhau đôi ngã đoạn trường từ đây
Mắt trong mắt, tay cầm tay
Lần này thôi chỉ vài giây cuối cùng
Nghẹn ngào tiếng nấc run run
Đắng cay, khóc hận, não nùng… vì đâu?
Kiếp bèo mây biết thế nào
Cố dằn lòng nén niềm đau riêng mình
Đường đời trăm ngã rộng thinh
Nợ tình duy chỉ mối tình này thôi
Trách chi đây, bởi sự đời
Cũng đành thôi vĩnh viễn rời xa nhau
Tàu lắc lư, còi thét gào
Cay xè mắt, biết nói sao cho vừa
Sân ga chiều, khách lưa thưa
Con tàu buồn lướt trong mưa lạnh lùng
Hoàng hôn sương khói mông lung
Tàu sang bến lạ nửa vùng đắng cay
Trời xanh ông nỡ đọa đày
Khéo bày duyên thắm giờ nay đoạn lìa
Tàu xa khuất bóng trăng khuya
Phai nhòe chốn cũ lối về còn đâu
Thiên thu vọng mối tình sầu
Ngàn năm vương vấn niềm đau vô thường
Rồi đây chín nhớ mười thương
Riêng mình ta với con đường xa xôi
Đã đi là vĩnh biệt rồi
Tình chưa trọn vẹn ngàn đời không nguôi…
ĐÊM SUY TƯ
Muốn ngủ mà sao cứ thức hoài
Trời ơi ông Tạo ổng đùa dai
Mang chi cho nỗi sầu ngây ngất
Đêm trắng hồn đau men đắng cay
Lật từng trang …“nhật ký đời tôi”
Ngậm ngùi nhấm nháp tháng ngày trôi
Gần nửa cuộc đời chưa đếm được
Ngàn cánh sao trời bay đơn côi
Màn đêm mi trốn chạy về đâu
Bỏ lại mình ta với nỗi sầu
Nghe hồn vụn vỡ trong men đắng
Ai đã xa rồi ai biết đâu ?
CON ĐÒ THỜI GIAN
Thời gian trôi đi không chờ đợi ai
Con đò ra khơi có về bến cũ…?
Đứa học trò biền biệt bao năm
Một chiều trở lại trường xưa…
Lối nhỏ đường quen vẫn rợp bóng hàng dừa
Nhưng ngôi trường làng đã úa màu
Thời gian phai nhạt
Áng mây chiều tan tác
Thầy cô, năm cũ về đâu?
Lòng nặng trĩu giọt sầu
Ai hay thế sự biển dâu khôn lường…
Mỗi ngôi trường, một quê hương
Thuở bi bô học nói …
Về thăm trường xưa, nhịp chân bối rối
Trên bậc thềm phiến đá lung lay
Buông nhẹ tiếng thở dài
Đôi mắt bỗng nhòe cay
Chiều ngơ ngác chân ai về lối cũ
Ngôi trường rêu phong qua bao mùa lũ
Kỹ niệm tràn về ký ức buồn tênh…
Hiu hắt hoàng hôn giày xéo tâm hồn
Day dứt nhớ một thời thơ dạy…
VỀ QUÊ NGOẠI
Đường vào thôn lối nhỏ đìu hiu
Tôi bước chông chênh một buổi chiều
Gió mát se lòng người khách lạ
Hương đồng cỏ nội quá là yêu!
Thoáng chốc mà nay đã nhiều năm
Bèo dạt mây trôi kiếp con tằm
Quay về quê cũ lòng khấp khởi
Ngỡ hồn lưu lạc chốn xa xăm…
Đường vắng không người qua lối quen
Chiều quê leo lét mấy ngọn đèn
Ếch nhái kêu sầu nghe não ruột
Đây rồi, nhà ngoại sớm cài then…
Kìa ngoại, con nay đã trở về
Quê người, con nhớ ngoại nhiều ghê
Mừng rơn ngoại ôm tôi nức nở
Nước mắt tuôn tràn cả chiều quê…
Mừng vui chưa ráo lệ phân ly
Từ biệt quê nghèo tôi lại đi
Ngoại ơi đừng khóc, con lưu luyến
Lời ngoại trọn đời con khắc ghi…
Từng bước chân buồn xa thật xa
Vẫn con đường vắng một mình ta
Giã từ quê ngoại chiều thu ấy…
Nhớ mãi không nguôi bóng quê nhà…
Biên tập: Vương Chi Lan