Say tình – Hồ Tịnh Văn
YÊU BẰNG CẢ SAY MÊ
Anh đã yêu em rồi sao anh chẳng nói ra
Cứ giữ mãi cho tim mình hoá đá
Anh đã yêu rồi sao không cùng em hối hả
Thầm lặng trong đêm gặm nhấm nỗi đau dài
Anh đã yêu rồi sao mỗi sớm mai
Không dành riêng cho em vài dòng tin ngắn ngủi
Anh đã yêu nhiều sao không biết em buồn tủi
Không biết em cô quạnh giữa muôn chiều
Anh đã yêu rồi sao không nói chữ “yêu”
Cứ giấu sâu giữa đêm dài mộng mị
Anh yêu em rồi sao không biết em thủ thỉ
Gọi mãi tên anh trong nỗi nhớ vô cùng
Anh đã yêu em rồi có thật thế hay không?
Em nghi ngại khi thấy anh hờ hững
Anh yêu em tim kiệt cùng sự sống
Mà sao để em trống vắng đến bơ phờ
Ừ! Thì anh đã yêu rồi, yêu em cả trong mơ
Yêu ánh mắt, yêu bờ môi cháy bỏng
Yêu nụ cười và bàn tay ấm nóng
Dù chưa một lần anh được chạm vào em
Anh đã yêu trong mộng ảo đêm đêm
Chỉ nỗi nhớ chồng lên nỗi nhớ
Anh đã yêu em yêu từng nhịp thở
Thì hãy nói cùng em sao cứ đoạ đày…
Em đã yêu anh rồi yêu bằng cả mê say…
KHÁT MỘT BỜ MÔI
Anh đã yêu em yêu thật nhiều
Em đừng buồn nhé hỡi em yêu
Đêm nay trở mình anh thao thức
Lòng anh cô độc giữa muôn chiều
Anh nói đôi mình đã có nhau
Anh chẳng bao giờ để mất đâu
Người yêu có biết anh nhung nhớ
Đã thắm duyên yêu phút ban đầu
Anh biết đêm nay giữa mộng tình
Cõi lòng khắc khoải chốn điêu linh
Hồn anh thăm thẳm trong khao khát
Da diết yêu em cháy hết mình
Anh hứa kiếp này sẽ chung đôi
Em ơi anh đã biết yêu rồi
Không em anh ngỡ như sa mạc
Khát cháy tim mình một bờ môi.
THƠ VIẾT CHO NGƯỜI
(tặng một người bạn đã yêu văn chương và những bạn quê Đại Lãnh)
Sao quá thân thương những vần thơ bạn viết
Về quê hương và lứa tuổi học trò
Trong trái tim một tình yêu tha thiết
Mến bạn thật nhiều hồn tôi hóa thành thơ
Quê hương bạn ôi miền Trung yêu dấu
Mảnh đất Vạn Ninh gió biển thổi mát rừng
Trên đá chênh vênh, dưới xanh rờn sóng vỗ
Người ở nơi đây, bao gian khó đã từng
Trong tim bạn một tình yêu chan chứa
Nào Mò O ba bãi ở Vũng Rô
Nào Hòn Dôm kéo dài chong cát trắng
Chiều tà dương sóng cả biết đợi chờ
Về nơi đây khung trời quê Đại Lãnh
Đèo Cả nghiêng mình mặt nước trăng soi
Mảnh đất Tu Bông thêm khắc sâu tình bạn
Của tuổi thơ xưa bao khát vọng bời bời
Bạn đã có những năm ròng khốn khó
Những tình thân nào có dễ quên
Cùng thầy cô và bạn hiền thương mến
Mong mỗi ngày tình nghĩa sẽ nhóm nhen
Bạn của tôi có một tình yêu đẹp
Gió Tu Bông khao khát sóng Ngũ Hồ
Con sóng cả là tình yêu bất diệt
Của một thời hai đứa quá nên thơ
Ba mươi năm bạn tôi còn đơn độc
Của một trái tim chung thuỷ biết đợi chờ
Của một con người giàu tình yêu nhân nghĩa
Biết nâng tâm hồn chắp cánh những ước mơ
SAY TÌNH
Say rượu có lúc rồi sẽ tỉnh
Nhưng say tình khó tỉnh lắm anh ơi!
Em say anh nghiêng ngả đất trời
Tình say khướt đời như trong mộng…
Rất chân thật, tình không vay mượn
Cơn say này nghiêng ngả không gian.
Biết nhau chi cho lòng dạ nát tan
Say tình ái muốn quên mà không thể…
Để giờ đây dứt tình nào có dễ
Dây tơ hồng lỡ cuốn lấy tình si
Trầu thương cau quấn quýt ở sau hè
Em thiếu anh cuộc đời như vô nghĩa
Trái tim em một tâm hồn bình dị
Nhớ đảo điên khao khát cuộc tình
Biết là say trong mộng không thành
Lòng vẫn ước, một lần say như thể!
HẠ ĐẾN RỒI ĐÓ ANH.
Anh hẹn em hạ nay sẽ quay về
Mà sao đến giờ này anh chưa thể?
Phượng đã cháy đỏ trời anh yêu nhé!
Ve ngân nga em đã lại bồn chồn.
Mấy hôm rày em nhớ đến anh hơn
Muốn cùng anh kể về ngày thơ dại
Chùm me chua giờ này đang kết trái
Đợi anh về, anh hái tặng… cho em!
Mưa tạnh rồi có vài chú ve đêm
Cánh mỏng tang chui lên từ lòng đất
Em chờ anh trở về cùng tìm bắt
Hai chúng mình ôn lại chuyện ngày thơ
Và giờ đây hạ đến lại mộng mơ
Em muốn cùng nhớ về thời áo trắng
Nhớ cành phượng ngày nào, sao xa vắng
Nhớ, chao ôi! nhớ lắm những trưa hè!
Nhớ ngày sắp thi, học ôn suốt đêm về
Em ngủ gật, anh ngắm nhìn lặng lẽ
Tuổi thơ ơi, sao mà yêu đến thế!
Anh trở về đất mẹ để cùng em…
Đêm nay buồn giở nhật kí ra xem
Ừ mới đó khá lâu rồi anh nhỉ
Chú bướm vàng ép từ hoa phượng vỹ
Vẫn nguyên sơ nét đẹp của ngày xanh.
Hạ về rồi em lặng lẽ… chờ anh…
Biên tập: Vương Chi Lan