Sài Gòn ” 2 In 1″ – Tiểu Vũ
KÝ ỨC MƯA
(Tặng ngày xưa của em và tôi)
Tuổi thơ cắt cỏ chăn bò
Tôi và em rủ chơi trò tắm mưa
Mắc cười nhớ chuyện hồi xưa
Ngây thơ em vẫn còn chưa ngại ngùng
Tồng ngồng hai đứa tắm chung
Sân trơn té ngã lăn đùng bên nhau
Chân em khập khiểng vì đau
Hai ta cố gượng dìu mau vô nhà
Em hờn mắt ướt nhạt nhòa
Trách anh sao để em ra thế này
Còn tôi quýnh quáng chân tay
Xin em tha tội lần này nữa thôi
Em nhìn chúm chím đôi môi:
“Cho em trái ổi là thôi hết hờn!”
Chiều mưa xứ lạ đường trơn
Chiều nay anh nhớ còn hơn chiều nào
Bao nhiên kỷ niệm ngọt ngào
Trong như những giọt mưa rào ngày xưa
Trời mưa…
Trời vẫn đổ mưa
Nhớ người xưa… Nhớ người xưa
Một mình…
Sài gòn tháng 10/2013
MÀU MỰC
Chia tay nhau
Anh trở về gác trọ
Gió miên man
Đêm lạnh đến tê lòng
Ngọn đèn nhỏ
Bài thơ tình ngày đó
Màu mực nào
Điệp trang giấy ngày xưa?
SÀI GÒN ” 2 IN 1″
Sài Gòn không mưa
Mà sao hồn ướt nhẹp
Buồn như
đôi dép đứt quai bên cánh cửa hững hờ
Câu thơ
Nửa chừng bỗng nghẹn
bon chen
cơm áo với gạo tiền
Sài Gòn chiều nắng rớt bên hiên
Bao ảo vọng phồn hoa
Chợt đến chợt đi rồi tan biến
Góc công viên run run nhìn gã nghiện
Ngồi co ro hình như đang suy nghĩ cách kiếm tiền
Sài Gòn, Sài Gòn
Sắp đến Giáng Sinh
Đèn hoa lung linh trên phố lớn
Hẽm nhỏ vẫn vui tai nhạc hủ tiếu đến 0 giờ
Sài Gòn, Sài Gòn
Ta lơ ngơ cầm câu thơ đi lang thang hoài trên phố
Tìm kiếm những hư vô không có thật trên đời.
CAO NGUYÊN & NHỚ
Ta đi tìm ai mà một mình lang thang
Trời Tây Nguyên tháng ba vàng ươm nắng
Tím bằng lăng, để lòng ta thầm lặng
Như nhịp chiêng buồn vang một góc rừng xa
Ta nhớ em trên từng bước chân qua
Một tiếng ve rừng cũng làm con tim thổn thức
Nghe suối chảy mà bồi hồi trong ngực
Tưởng mái tóc dài chảy ngược bóng thời gian
Lang thang, lang thang
Cố trốn em để tìm về góc vắng
Cao Nguyên buồn như ly cà phê đắng
Ta như tượng nhà mồ, ngồi khóc với vầng trăng.
Buôn Đôn, Tây Nguyên, 13/3/201
GIẾNG LÀNG
Dẫu bây giờ ở quê tôi hình ảnh cái giếng đầu làng đã mãi mãi đi vào quá khứ, nhưng đâu đây tôi vẫn còn nghe vẳng trong tiềm thức âm thanh của tiếng gàu rơi, xác xao hoài niệm.
Chiều nay trên xứ lạ
Buâng khuâng nhớ quê nhà
Nhớ giếng làng đầu ngỏ
Tiếng gàu còn vọng xa…
Quê hương ngày xưa đó
Mẹ gánh nước đầu làng
Những trưa hè nắng gió
Có giếng làng cưu mang
Tuổi thơ tôi ngày ấy
Uống giọt nước giếng làng
Vẫn còn nguyên đâu đấy
Giọt nước nào chưa tan ?
Chiều nay qua phố lạ
Kỷ niệm chưa nhạt nhòa
Giếng làng thành kí ức
Vọng tiếng gàu xót xa..
Sài gòn tháng đầu tháng 9/2013
ĐI TÌM TÊN EM TRÊN CÁT
Một mình anh trên biển chiều nay
Tìm lại tên em hôm nào ghi trên cát
Biển trong xanh, sóng vỗ bờ dào dạt
Xóa tên em, còn bờ cát phẳng lỳ
Biển ngày xưa em đến rồi lại đi
Chiều soi bóng còn in hình đáy nước
Bờ cát mịn nhớ bàn chân em bước
Nắng nghiên soi hong ấm vạt tóc dài
Tìm tên người nhưng sóng đã nhòa phai
Viết trên cát, sóng bao giờ giữ lại
Anh chợt hiểu muốn tên em còn mãi
Hãy khắc lên tim mình bằng những vết dao sâu
Nha Trang, ngày 22, tháng 2 năm 2013
PHỐ
Sài Gòn của anh
Là mùa đông không lạnh
Đêm tha hương
Da diết nhớ một người
Có tiếng cười
Giòn tan qua điện thoại
Nên lòng mình nỗi nhớ cũng nguôi ngoai
Sài gòn của anh
Hàng me già
Lá rơi từng cánh
Áo ai xanh bước vội vã qua đường
Những buổi sáng ly cà phê sóng sánh
Ngắm dòng người tấp nập lướt qua nhanh…
Sài Gòn
Mùa đông không lạnh
Chợt buâng khuâng cái rét quê nhà
Dù ở lâu nhưng cái gì cũng lạ
Nên hồn mình cứ lạc lõng giữa phồn hoa.
Sài gòn 4/12/2013
PHÍA TRƯỚC
Sẽ là rất buồn
Nếu như một chiều kia nắng rớt bên sông
Có một người đàn ông
Ngồi cô đơn
Lặng lẽ
Soi lại cuộc đời mình
Bên con nước mùa lên
Thật ra
Nắng vẫn đang về nhưng đã nhạt hơn
Như mái tóc xanh giờ đây đã bạc
Và trái tim hồng của một thời yêu đương khao khát
Cũng đập chậm hơn
Khi mong nhớ đến một người
Sẽ rất buồn nếu
Nếu như một ngày nắng thôi rớt bên sông
Có một người đàn ông
Tóc giờ đã điểm bạc
Ngồi nhìn người đàn bà một thời mình đã yêu
Đang đi bên người đàn ông khác
Rồi thầm nghĩ
Giá như cuộc đời là dòng sông không xuống ghềnh lên thác
Thì con nước kia
Đâu phải tách dòng.
Sài gòn 29/11/2013
Biên tập: Vương Chi Lan