Ru tình – Lưu Tử Anh
À ơi anh ngủ cho ngoan,
Nợ trần chung gánh, quan san chung đường…
- Lưu Tử Anh
NHƯ TIẾNG RU MÌNH!
Em gõ gót giày vào đêm,
Đêm mỏng
Em ngước nhìn trời cao rộng,
Mây sà
Em mở lòng cho bao la
Tim vỡ
Còn sống mũi cay nồng không dám thở.
Phập phồng phập phồng…
Đôi tay gầy bấu ngực
Níu khoảng không…
Kìa thu ngoảnh mặt!
Tạo hóa giấu mùa đông trong đất,
Mỗi bước lạnh chân.
Dẫu dài như đường hành quân,
Tim ơi! Nhé,
Đẩy máu hồng đủ nhiệt
Giữ ấm cả tình trăm năm…
RU TÌNH
À ơi ru ngủ cho anh
Sương thu dệt mộng trên cành quỳnh dao
À ơi anh ngủ ngoan nào
Hoa thơm nâng giấc anh vào si mê…
Rượu cay dìu bước anh về,
Em đong sương mảnh bình nghe đã đầy
Mật nào pha giã cơn say,
Ấm khăn gối mỏng kê đây anh nằm
À ơi anh ngủ, yên tâm,
Con thơ đẫy giấc em chăm vẹn toàn
À ơi anh ngủ cho ngoan,
Nợ trần chung gánh, quan san chung đường…
Muộn sầu khóe mắt chớ vương
À ơi anh ngủ, vầng dương đang chờ…
Ngủ ngoan em dỗ cơn mơ
À ơi… em viết bài thơ ru tình.
VỀ ĐI EM!
Lưu Tử Anh
Về đi em,
Lời trăm năm dẫu tỏ
Thì đường tình đôi ngả vẫn chia đôi,
Về đi em lời mật đã phai phôi,
Tay không nắm, tà áo rơi lặng lẽ.
Về đi em dẫu đường không xa thế
Chân vô tình chẳng dấu đổ song nhau
Về đi em lời dụ ngọt đêm sâu
Tim sẽ rướm những nhũn mềm cỏ ướt…
Về đi em, nặng bước đầu tha thiết
Chân quen mau với đường lớn thênh thang
Về đi em anh cố chấp đa mang
Suy nghĩ cũ sẽ tự tìm bôi xóa…
Em về đi mộng lòng không đói lả
Cây còn xanh tình em sẽ còn xanh
Em đi về phố sẽ cũ, không anh.
Biên tập: Vương Chi Lan