Nỗi lòng của cát – Mắt Núi

Mắt núi

Mắt núi màu xanh
Tóc mẹ màu trắng
Nàng ngô trên đồi xõa tóc thành tiên
Đêm pơthi
Cô gái buôn bên dậy thì
Ôm vầng trăng múa
Vầng trăng tròn vành vạnh
Kèn lá lắc lư
Xiêm áo đa tình
Cần rượi đầy vơi, hun hút mắt nâu .

Mắt núi vẫn xanh
Đường làng trần da đỏ
Đất nhũn vào mưa
Bàn chân trần vọc sâu rẫy đá
Em gái buôn bên
Qua tuổi dậy thì
Choàng con lên rẫy
Ăn lá chát lá mì
Trỉa hạt thóc xuống đất nâu .

Em bạc tóc chiều hoen cửa liếp
Hong tuổi xuân phía đằng lau cỏ
Nơi vách núi vừa vạch lằn dấu chớp
Rẫy ngô già áo đỏ ráng pha.

Tôi hết tuổi tòng quân
Trở về tìm kèn lá trên nhành cây gạo
Tìm vòng xoang
Nghiêng ngửa mảnh trăng rằm .

Tranh vẽ minh họa bài thơ “Mắt núi”: HS. Vương Chi Lan 

Nụ cười lãng du

Vội vã về
vội vã ra đi
Có điều gì bất thường sau những bão giông
Sao anh?
Mùa lau trắng bên đồi
Khoảng không chùng với mưa, với nắng
Xập xòe gió nhảy
Đứt tan bao nhiêu là mành
Em đan
Hỏi tự trên thiên đàng
Con đường của thiên nga, hồng hạc?
Ngút ngàn lời đáp
Bước một chân vào gió, ướt cả hình hài
Nhỏ giọt nước mắt của mùa thu
Ôm lãng du, kiếp người, trao cho hậu thế
Lãng du cười, nụ cười kiếp trước
Áo tơi

Tranh vẽ minh họa bài thơ “Nỗi lòng của cát”: HS. Vương Chi Lan 

Nỗi lòng của cát

Có cái gì thẳm sâu bằng nỗi buồn và nước mắt
Hỡi anh..
Khi bầy chim đêm tìm về không còn nơi di trú
Chắc chẳng còn vực thẳm nào sâu hơn
Trái tim của cát
Từ trong bão giông, từ trong lòng biển
Cát mơ về chân trời có những chấm sao xanh
Bày biện làm chi, trên khăn gấm xứ người
Vết chân chỉ, cát nhỏ nhoi là vậy
Mơ làm phù sa, dịu ngọt một bên bồi
Rồi cũng chẳng còn bến bờ cho cát
Mà lòng biển thì sâu, hun hút bến nhân tình
Ai đã đưa cát đi về miền cỏ dại
Nơi có lâu đài pha lê
Trăng chẳng thể tan, sóng chẳng phủ bạc đầu
Hồn di ẩn, cát về với cát
Phù du mây trắng thác sóng ghềnh.
Trưa, Sg mùa đông tháng chạp

Tranh vẽ minh họa bài thơ “Cỏ mặt trời và em…”: HS. Vương Chi Lan 

Cỏ mặt trời và em…

Có những lối mòn đầy cỏ bông lau
Những cọng cỏ mặt trời bé xíu
Mùa gió nồm mải chơi đi lạc
Cỏ mặt trời níu lấy mây bay.

Ta cùng em vất vả suốt cuộc đời
Hai mảnh trăng tan từ dạo ấy
Biết có tròn nữa chăng ?
Buổi chiều về mây chẳng ở lại lâu
Cứ rong ruổi chạy bay bay trên cánh đồng đầy gió
Chở theo giấc mơ em đêm qua …

Mùa đông cỏ mặt trời khô khốc nhô lên
Tựa như gương mặt cuộc đời méo mó
Em còn là em mỗi mùa hoa quỳ nở,
vàng đến vô cùng?
Đẫm ướt một lối về không anh …
Bầu trời mở ra rưng rức đầy mưa
Nụ bàng thẫm xanh
Lời ca bầy chim đi tìm nơi làm tổ
Cứ líu ríu lấy chân người.

Cỏ mặt trời lại xanh – bạt ngàn trên đồi gió
Em một mình cỏ xước bàn chân
Có chạy tung tăng cùng gió
Có ngã và đứng lên từ chân đồi
mà hái cỏ mặt trời
Cũng chỉ có mình em …

Mùa thu đang trở mình
Thả nụ hôn trên ngàn đóa lộc vừng
Hiên vườn lắt lẻo tiếng chim
Ngun ngút mái ngói của đôi bồ câu gù … gù …

Xa xôi lắm những cọng cỏ mặt trời
Sao lấy được đem dành mà ấp ủ
Mùa thu sang năm có còn cỏ mặt trời và em ….

BT: Vương Chi Lan

Add a Comment

Your email address will not be published.

.
.
.
.