Những giọt mưa – Phạm Thanh Quang
GIỌT NHỚ
Mưa rơi hay nước mắt em
Dịu êm tròn trịa đậu trên bông hồng!?…
Yêu thương da diết cháy lòng
Hóa muôn giọt nhớ bên hồng lặng im!
SƯ TÂY ĐÀ LẠT
Chùa ta lại có sư Tây
Mến người – yêu cảnh về đây trụ trì
Nước này,nước khác là gì?..
Cái tâm trong sáng biết đi theo người!
ĐÀ LẠT ƠI ĐỪNG NẮNG
Anh ở Biên Hòa quanh năm nắng chói chang
Mái tóc cũng cong chiều bỏng rát
Dù hương bưởi có phần dịu ngọt
Càng vấn vương – bảng lảng xứ phiêu bồng.
Đà lạt xanh – má em hồng
Dưới bóng thông cao gợi nhìn ngước mặt
Mờ ảo mây mù giao hòa trời đất
Gió cũng vờn ngây ngất những hồn thơ!
Em hiện hình mà cứ ngỡ trong mơ
Thông mãi xanh mà em thì trắng
Anh bỗng yêu gam màu xam xám
Tương phản lung linh huyền diệu sắc đời!
Sừng sững dáng thông lòng hồ chơi vơi
Đà Lạt xanh nên em càng thắm
Anh chỉ lo Đà Lạt chiều đột nắng
Vàng vọt cả khung trời đâu còn cái anh yêu!?…
QUYẾN RŨ
Hoa ơi hương sắc mà chi
Để cho ong bướm bay đi không đành
Hỏi trời cao, hỏi đất xanh
Bao nhiêu quyến rũ mới thành tình yêu!?…
VỊ TƯỚNG MÙA XUÂN
Con không được đến bên Người
Thắp hương bái tạ – kính lời biệt ly!
Lòng dân đưa tiễn Bác đi
Người như sông biển chẳng gì dài hơn!..
Khóc Người lạnh cả giang sơn
Năm châu bốn biển tiếc thương cúi đầu!..
Trên trời tắt một vì sao
Việt Nam vắng bóng anh hào từ đây!
“Sống khôn” công đức cao dầy
“Chết thiêng” hóa triệu bàn tay thánh thần!
Bác là vị tướng – mùa Xuân
Vầng dương tỏa sáng thế nhân muôn đời!
THU VÀNG
Bao tươi xanh rồi cũng úa vàng
Những chiếc lá trở về với đất
Như thảm vàng lung linh trước mặt
Mắt người – mắt lá rưng rưng!..
lá vàng rơi chồi lại nảy xanh rừng
Những úa tàn thành mỡ màu cho đất
Để cây cành thêm hoa thơm trái ngọt
Và cho đời bát ngát những mùa hoa!
NHỮNG GIỌT MƯA
Những giọt mưa dường như cũng yêu
Cứ quấn vào nhau trước khi về với đất
Những giọt mưa dường như cũng có mắt
Con mắt diệu kỳ chứa vũ trụ long lanh
Những giọt mưa dường như cũng có tay
Cánh tay vươn giao hòa trời đất
Những giọt mưa dường như cũng khát
Cơn khát mênh mông làm biển cả giũa trời!..
BT: Vương Chi Lan