Nhớ – Tôn Nữ Thuy Thủy
XUÂN ĐANG ĐẾN!
Ta tiễn Đông đi như tình nhân tiễn tình nhân
Trời vào Xuân cây cỏ cũng chào Xuân!
Xuân sắc thắm hương nồng da diết
Nhìn năm đi mà lòng chưa tiễn biệt
Lưu luyến dùng dằng chẳng hiểu vì sao?
Trời xanh cao, cánh đồng Xuân bất tận
Hoa tươi màu dưới nắng Xuân nồng ấm
Đón Xuân về khi ngõ vẫn còn Đông!
Xuân đến kia, chợt ai má ửng hồng
Xanh lộc biếc làm sắc hoa càng thắm
Háo hức đất trời đon đả đón Xuân!
Nt3- Vt – 31/12/2013
UỐN CONG
Em uốn cong làn môi
Nụ cười trông thật xinh
Em uốn cong ánh mắt
Sắc lẹm cứa tim anh
Em uốn cong bức tranh
Thành cánh diều biêng biếc
Em uốn cong gối chiếc
Hết nghe mưa bên thềm
Uốn cong là tan biến
Em uốn cong nỗi nhớ
Dải sóng vờn ven biển
Cong cong dấu chân em
Ném luôn vào biển khơi
Tình thuyền và biển biếc
Muôn thuở đã có rồi
Nỗi nhớ sao vẫn thẳng
Đến tận nơi cuối trời
Em uốn cong câu nói
Lời đầu môi chót lưỡi
Buồn bỗng trở thành vui
Em uốn cong cuộc đời
Khổ đau thành hạnh phúc
Nếu uốn cong sự thật
Sẽ là bao tốt lành
Nếu uốn cong tình anh
Em là người được tất
Giá uốn cong đều được
Chỉ cần uốn cong thôi!
NT3- SG- 9/12
NGỐC NGHẾCH
Ta ngốc nghếch nên ta chung thủy
Người khôn ngoan nên người cứ đa tình
Ta dại khờ nên nhớ kỉ niệm xinh
Người khôn khéo nên thề non hẹn biển
Ta ngu ngơ ta nhớ bờ nhớ bến
Người tinh ranh người thích sóng lênh đênh
Cứ mặc ta tự quấn nhớ vào mình.
Chỉ mong người về gỡ trước bình minh.
Thổi cánh buồm chở dĩ vãng dong khơi.
Kẻ ngốc nghếch vẫn dại khờ trông đợi.
Người túc kế đa mưu tìm sang bến mới
Thả bồng bềnh cho hạnh phúc đa đoan.
Ta ngốc nghếch nên thành kẻ nghèo nàn
Người ranh mãnh nên thành trọc phú
Gánh hai vai không hết tình dang dở
Ta chút tình quảy một đãy là xong.
NT3- vt 7/12/2013
RÓT
Thời gian rót nỗi nhớ vào mây
Để mây trôi dạt trời lững thững
Ngọn gió đông rót vào mặt nước
Mặt nước thành con sóng lao xao
Tiếng dương cầm rót nhẹ vào đêm
Màn đêm hóa sắc màu nhảy múa
Tia nắng rót dịu dàng vào gió
Cả một ngày hoa nắng lung linh
Em rót tình vào vụng dại trái tim anh
Chút tình si làm anh ngọng nghịu
Lóng ngóng vội vần thơ neo níu
Níu tình em, níu cả thời gian
Hãy đừng chêm buồn vào thơ nữa
Câu với tứ rót vần dang dở
Đắm say lòng, nhớ mải mê theo.
NT3-vt 23/11/2013
NHỚ
Nỗi nhớ cứ dùng dằng níu bước
nên kỉ niệm chẳng ra đi được
đành dày vò dĩ vãng
Nhớ miên man nhớ
tận cùng thăm thẳm
xa rồi là nhớ hoặc quên
Hay để nhớ như cây cầu lỗi nhịp
Cứ một mình mang khắc khoải theo bên
Trong đời ai không có ngày tháng nhớ
Phượng vĩ, mùa hè, day dứt tuổi thơ…
Nhớ yêu thương, nhớ cả những mong chờ
Nỗi nhớ nào mà không khắc khoải?
Kỷ niệm dài theo tháng năm
Chút ưu tư
Hội ngộ rồi ly biệt
Niềm vui qua mau, buồn về mải miết
Dòng đời trôi mà nhớ nối theo nhau
Cứ cò kéo cho buồn rung thấm đẫm
như thể mỗi ngày nhớ kia gặm nhấm
những chất chồng trong kí ức thời gian
Nhớ mà hết, cuộc đời kia cũng hết
Ta muôn đời nhớ nhớ để quên quên.
NT3 – vt 20/11
BT: Vương Chi Lan