… Nhớ Bà ngoại – Phạm Việt Hằng
Chiều nay, 29 Tết, nó về quê, nó ra mộ bà ngoại thắp hương… nó gọi bà… nhưng chỉ có nấm đất im lìm, cỏ mọc hoang dại vô hồn trước mắt…
Nhớ bà quá, không gọi được, chỉ nghẹn ngào rơi nước mắt, buốt trong tim kinh khủng, tuổi thơ đầy ắp kỷ niệm trong tình yêu thương vô bờ bến của bà. Rời vú mẹ là sang vú bà, nghiện đến mức ko thể rời xa.
8 tuổi gia đình chuyển nhà lên Huyện, nhiều hôm nhớ bà quá nó lại phóng xe đạp về quê (cách nhà 8 km), chỉ để ôm lấy bà và đòi… sờ ti một lúc, hít hà mùi hương thân thương của bà, rồi lại nhễ nhại đạp xe về, lòng hạnh phúc ngập tràn…
Hè nghỉ học lại về với bà, nhớ cơm gạo quê bà nấu, cá kho chay, ui sao mà ngon thế? Mấy chục năm rồi, không sao quên nổi hương vị quê hương…
Những ngày nó sắp lấy chồng, bà lên chơi, đêm hai bà cháu ôm nhau tâm sự. Bà hỏi: Sao bà thấy con héo hắt, u buồn vậy là sao? Nó rúc vào ngực nà, nước mắt thấm ướt áo bà nóng hổi, nó nghẹn ngào kể chuyện tình yêu ngang trái của mình cho bà nghe, bà ôm sâu đưa cháu bé bỏng vào lòng, giọng nói bà xa vắng với hồi ức của hơn 50 năm về trước…
… Ngày đó, bà 18 tuổi, da trắng, tóc dài, đẹp như bông hoa đang độ xuân sắc, là con gái một gia đình có bề thế trong làng, không biết bao chàng trai đem lòng mơ ước, nhưng cụ ông đã giao ước với một gia đình môn đăng hộ đối trong làng, con rể tương lai của cụ là một chàng trai đẹp, giỏi giang, học trên tỉnh, đỗ Tú tài, nói tiếng Pháp như gió. Thật là một đôi trai tài gái sắc…
Nhưng, cuộc đời luôn có chữ “nhưng” và tình yêu luôn có sự éo le, ngang trái… Bà không yêu người cụ sắp đặt, lựa chọn mà đem trái tim mình gửi gắm một chàng trai khác… Thật oái oăm thay, đó lại là người làm thuê chăn trâu, cắt cỏ cho nhà bà…
Khi biết chuyện, cụ nổi giận lôi đình, nhốt bà vào chuồng trâu, bỏ đói để trừng phạt, người yêu bà đã nắm cơm giấu vào rơm, mang vào cho trâu để bà gỡ cơm ra ăn… Giọng bà nghẹn lại, nước mắt rơi ướt mái tóc của nó…
… Rồi hai người bàn nhau bỏ trốn khi đám cưới được ấn định ngày. Hai người dắt nhau bỏ trốn trong đêm, hai trẻ non nớt, dại khờ, ngốc nghếch, chỉ có sức mạnh duy nhất là tình yêu, làm sao qua mắt được cụ chứ? Cụ cử người theo dõi và chặn trước từ xa, bắt bà mang về còn người kia thì bị đánh một trận thừa sống, thiếu chết và đuổi khỏi làng, nếu trở về cụ sẽ không tha…
… Hai ngày sau, hôn lễ cử hành, bà không dám khóc vì sợ cụ, đúng là ngày xưa cha mẹ đặt đâu con phải ngồi đó… Bà đau đớn vì phải làm vợ người mình không yêu và không biết người yêu sống chết thế nào? Ông cũng biết bà không yêu, thấy bà thờ ơ, lạnh nhạt, lúc nào cũng nước mắt vòng quanh thì càng bực tức, bà làm gì phật ý là ông luôn tìm cớ đánh đập cho hả cơn ghen, có lần ông quấn tóc bà vào chân giường đánh, để lại vết sẹo dài trên đầu bà… Nước mắt cháu gái thấm ướt áo bà theo từng lời kể buồn bã như từ cõi nào xa xôi…
… Thế rồi, trong những ngày đất nước ngập mùi bom đạn, chiến tranh ấy, một ngày đau đớn hơn tất cả những ngày đau đớn trong cuộc đời bà… Tối đó, Ông đi trực, Pháp đánh vào Sở nơi ông làm phiên dịch, ông bị trúng bom, chết ngay khi đang ngồi bên bàn làm việc…
Khi đó bà mới 24 tuổi, mẹ cháu 4 tuổi, dì lên 2 tuổi và cậu còn nằm trong bụng bà…
Bà ở vậy nuôi các con khôn lớn, trưởng thành, nước mắt ướt rồi lại khô… chiến tranh, loạn lạc, đói khát… kể sao cho xiết những vất vả, khổ đau bà gánh trên đôi vai gầy mỏng manh bé nhỏ nhưng đầy nghị lực và sức chịu đựng phi thường…
Tình yêu ngang trái, chia ly đớn đau, nghẹn đắng, hôn nhân ép buộc, hành hạ đòn roi… một ngày đau, chín ngày buồn tủi… rồi trở thành góa phụ đơn côi ở tuổi 24, xuân sắc đang độ chín… Ông Trời sao nỡ bất công nhường này?
Nó ôm bà, trái tim buốt quặn từng cơn, đau cho chính tình yêu éo le của minh… Bà ôm nó, vuốt mái tóc dài đen mượt, vuốt ve khuôn mặt nó với tình thương yêu vô bờ bến, khi nghe nó kể chuyện mình, bà thở dài : Khổ thân con quá, chuyên của mày như tiểu thuyết làm bà thương lắm, thôi, âu cũng là số phận. Cầu Trời cho con đừng khổ như bà…
… Ngày cưới, nỗi lòng tan nát như xác pháo dưới sân, nước mắt rơi theo từng bước chân khi bỏ lại sau lưng bao ánh nhìn ngỡ ngàng của người thân và sự tiếc nuối, đau khổ của bao người bạn trai đã vì nú mà thầm yêu, trộm nhớ…
Nó bước lên xe hoa, nhìn Bà chứa chan hai hàng lệ…
Nó đã giấu đi nỗi buồn trong tim cho riêng mình, nó khoe bà rằng nó rất hạnh phúc, bà có vẻ yên lòng…
… Tất cả như mới hôm qua… vậy mà…
… Những ngày cuối cùng của bà, nó như kẻ ngây dại ngồi ôm bà trong lòng, đung đưa nhẹ nhàng ru bà ngủ, nó đã ngồi vuốt ve khuôn măt yêu thương của bà, tay nó đặt trên ngực bà cho đến khi bà nằm yên, trái tim ko đập nữa…
… Đám tang bà, nó ko kêu gào dù lòng nó tan nát, hụt hẫng, mất mát ghê gớm ko gì tả nổi, nó âm thầm với nước mắt tuôn rơi nghẹn ngào… nó mất bà mãi mãi rồi…
Con thương Bà, Bà ơi… cảm giác nhức nhối đau trong tận cùng trái tim… Bà ơi… đau lắm… đau không thể chịu nổi…
Nó chợt nhận ra một điều : tiền bạc, danh vọng, địa vị, giàu sang… tất cả rồi cũng hết, chỉ có chữ tình là thứ còn lại. Vì nó là thứ nặng nhất nên không trôi đi mất…
Biên tập: Vương Chi Lan