Người đàn bà mộng du – Tôn Nữ Thu Thủy
NGƯỜI ĐƯA ĐÒ QUÃNG VẮNG
( Tặng các cô giáo dạy lớp học tình thương…)
Không huân chương, chẳng nhận bằng khen
Em, chỉ giản đơn là cô giáo từ xa đến
Rất tình cờ mà cũng như thể có duyên.
Em là người nâng đỡ những tâm hồn thơ trẻ
Lớn lên thiếu tình thương cha mẹ,
Không gia đình, thiếu cả những bữa cơm.
Vừa cô giáo vừa là người nuôi dưỡng.
Em mang niềm vui hòa lẫn nụ cười,
Đem khiến thức đan vào trong nhận thức.
Những đứa trẻ ở đây, với khó khăn kia là thực
Chỉ có tiếng gọi mẹ còn ngượng nghịu chung chung.
Gọi là trường, nhưng thực là một mái ấm tình thương.
Khỏanh đất trống ,một người dân cho mượn
Dựng căn nhà,ngày làm xưởng thêu ren.
Là chỗ về của những mảnh đời không may mắn
Em về đây mở lớp dạy chữ ban đêm…
Vì một lẽ ban ngày có ai đâu mà dạy!
Học trò cao thấp, lớn bé ngồi chung thành dãy
Đứa ê a đánh vần, đứa làm toán say mê.
Thời gian trôi cùng năm tháng qua đi,
Thấm thoắt mà đã hai mươi năm có lẻ.
Người đến rồi đi, chỉ có em âm thầm lặng lẽ,
Góp sức cho đời, tần tảo sớm hôm không ngại
Em, cô gái sinh ra và lớn lên giữa lòng thành phố
Về đây tình cờ, rồi trở thành gắn bó
Ai có hỏi động cơ nào mà em ở lại nơi đây
Bẽn lẽn cười, rồi em cúi nhặt cánh cỏ may…
chiều 15/11/2013
KHOẢNG LẶNG
(…viết tặng một chị là cô giáo …)
Thời gian trôi đi, công việc dẫu bộn bề
Lái đò chở bao chuyến, bàn giao bao thế hệ.
Em quên cả hạnh phúc riêng mình, qua đi tuổi trẻ.
Người ta ví em là người đưa đò không bán vé,
Quãng vắng sông đời, em bẻ lái bao đêm
Cô giáo là em, bảo mẫu cũng là em.
Sắp nhỏ từ mọi nơi về đây học tập rồi lớn lên,
Con đò chở người đi mấy mươi năm lặng lẽ.
Tuổi xuân thì chỉ còn lại những ngày qua
Cô giáo trẻ năm xưa nay đà luốm tuổi
Mái tóc xanh mượt năm nào giờ lấm tấm sương pha.
Tuổi đuổi xuân đi, thân hình thêm còm cõi.
Những hoài ước trong tim vẫn còn nóng hổi.
Cuộc sống thanh tao đẹp đẽ cứ vô thường.
Em, cô giáo, người đưa đò quãng vắng
Chở dòng đời, lam lũ nhọc nhằn buông.
vt – 15/11/2013
THƯƠNG CHO SỐ PHẬN
(… lại một cô gái lấy chồng ngoại…)
Đông chợt về, em cất bước ra đi
Sắc thu tan vội vàng, chiều ảm đạm
Gió phần phật, cây ngả nghiêng xơ xác
Cơn bão tiễn Thu quật vào trời rát rạt
Cái rét chớm Đông làm tim ai quặn thắt
Cái lạnh lòng, căm buốt mím môi đau
Nước mắt lưng tròng, âu số phận!
Phận đàn bà, ray rứt viễn quê xa…
Sương mờ trắng đất trời mù mịt quá!
Thuận lòng trời, nơi đó chốn văn minh
Em đi đi, ta đứng ngẫm một mình!
Thương cho em cám cảnh lấy chồng xa
Biết đau đớn mà chưa hề xoa dịu
Muốn cứa thêm cho máu tứa, thịt tan
Đứng nhìn em trong màn đêm sương trắng
Ta gay gắt, hay em đà chọn lối
Em làm cô dâu, sáng sớm nay vồi vội
Cuối Thu rồi, trời đã chớm lập Đông
Thôi thì em đi! Dù chẳng chút yên lòng
Cứ như thể Thu đi rồi trời Đông co dúm lại
Cứ như thể ra đi là mãi mãi…
Sự tại nhân, nào phải sự tại thiên.
NT3- vt 9/11/13
NGƯỜI ĐÀN BÀ MỘNG DU
(…thấy một người điên..)
Người ta gọi em là “mụ điên”
Ôi sao nghe chát chúa!
Người đàn bà trong em
Chỉ bị mộng du thôi
Tình yêu đầu hóa thành mây khói
Nên thân xác mộng du
Lạc mất đường về
Hoặc đã về nhầm một nơi khác
Em từ đó
Hồn phiêu du, xác dật dờ
Em của ngày chưa mộng du
Sẽ không còn là em nữa
Dang dở một mối tình
Bạc nhược với thời gian
Người đàn bà trong em
Một lần không mộng mị
Nhận ra yêu không có lỗi
Như người ta thường kết tội!
Phần xác nay bỗng muốn trở về
Với phần hồn bao năm lạc lối
Đừng nói em điên mà tội lỗi
Em chỉ hồn phiêu du, xác dật dờ
Người đàn bà chưa hết mộng du
vt- 5/11/ 2013
BT: Vương Chi Lan