Nếu là tình yêu – Lê Thanh My

Bóng hình em
Như con thoi đưa đẩy
Như từng sợi tơ vàng run rẩy
Áo lụa ẩn vào mây

ĐÔI MẮT

(tặng cháu PhaLa và anh Huỳnh Phúc Hậu)

Em giấu điều gì sau khung cửa
Mà những niềm riêng như không khép lại
Nụ cười kia có phải
Đã gói vào trong chiếc khăn matơra?

Ơi, những cây sầu đâu đang ra hoa
Rụng trắng một vàm sông mà người đâu có biết
Tôi gửi lại trên cành nửa mùa thương tiếc
Một nửa trong tôi không nói nên lời

Sông sẽ đầy, rồi sông lại vơi
Tình của tôi quẩn quanh mùa nước lớn
Trái táo mang hình trái tim
Tôi cất giữ im lìm

Bóng hình em
Như con thoi đưa đẩy
Như từng sợi tơ vàng run rẩy
Áo lụa ẩn vào mây

ao lua bay

Cung cấm và em theo tôi suốt một đêm ngày
Mà người vẫn cứ xa miền cổ tích
Tôi muốn ôm vào lòng mảnh khăn chiều chắc rịt
Để được nhẹ nhàng hôn lên đôi mi.

Khóa trái

Tự nhốt mình vào trong lặng thinh
Khóa trái.
Bàn tay áp về phía nhẫn nại
Gọi tôi ơi!

Bấm nút cho tháng ngày trùng khơi
Gom về trong tích tắc
Này là cái nắm tay dè dặt
Là tóc ngắn bum bê
Là thề
Là hôn
Là tiếng ru não nề
Là đêm tràn tiếng vạc
Là cái ngập ngừng chốc lát
Rồi quay lưng.

Thôi thì nhốt lại một lần
Cho quen thành lạ
Cho nhớ thành quên
Bữa tiệc không tên
Tôi đãi mình lần cuối.

Nhà thơ Lê Thanh My
Nhà thơ Lê Thanh My

 

NỖI NHỚ

Tặng NTTM

Nếu là tình yêu
Sao bỏ rừng ở lại
Để ngực chiều rưng rức dưới vai em
Hương còn nồng bên áo những nụ hôn
Anh đâu dám ngoái đầu về phía lá
Nơi lẩn khuất đôi mắt em rất lạ
Ngàn cánh cò thắp trắng vạt trời xa.

Ơi, rừng
Nắng đổ mưa sa
Là em hay là anh
Đã quay mặt về hướng bấc

Nếu là tình yêu
Thì cúi xuống bên em
Nghe tiếng thở của nghìn năm chân chất
Nghe mật ngọt chảy sâu từ lòng ngực
Hương của rừng, của núi cuốn hồn nhau
Nơi tin yêu đặt ở trên cao
Rừng đã chắp trong ta bao điều ước.

45094923

 

SÀI GÒN THÁNG BẢY

Xin được làm giọt mưa rơi xuống Sài Gòn
Cho đường về đêm nay ẩm ướt
Một mình anh đi qua những lối quen
Khói thuốc và tiếng thở dài thườn thượt

Em về bên Sài Gòn rồi lại xa
Sợ nhất là cái chạm tay mà tận cùng tha thiết
Sợ nhất phút lặng yên để khát khao tận diệt
Sợ thời gian mỏi gối chồn chân

Xin từng giọt cứ rơi trong âm thầm
Sỏi đá ghi nhận gót chân em kiếp này
Biết mình từng yêu nhau kiếp trước
Ta đã gặp giữa muôn trùng bể dâu

Sài Gòn thị thành chắc không có mưa ngâu
Cầu vòng không chen vào phố được
Em ở nơi này có bắc cầu Ô Thước
Làm sao anh qua được mà chờ ?

Em chỉ xin trời một chút nhớ để làm thơ.

Biên tập : Vương Chi Lan

Add a Comment

Your email address will not be published.

.
.
.
.