Nắng vàng vẫn thế – Tác giả Hào Thiện Chân
Gió lăn tăn
mặt biển lặng thầm
sóng vỗ êm êm chầm chậm
cát căng tràn sức nhớ
GIÃ TỪ NỖI ĐAU
Gió
từng sợi lăn tăn thổi dài bất tận
con đường mòn hai đứa
lá thu rơi
mịn mịn môi cười
Nắng
tô màu kỳ vỹ dụng công trong suốt
xuyên từng kẻ lá lóng lánh ánh sao
màu vàng lơ dịu dàng
tiếng lòng râm ran hơi thở dập dồn
đôi ta lạc vào xứ thần tiên…
Mùa thu
anh nhớ em nao nao cồn cào diết da
mà em mãi như tia nắng yếu ớt
làn gió cũng lờn lợt
vụng về tôi biết mình cô đơn
bần thần gốc cây thông ngày cũ
gió không còn hôn lá
nắng không còn hôn cây
Mười năm sau
cũng lâu kể từ ngày tôi tàn tạ
hàng cây vẫn thế
nắng vàng vẫn thế
gió thổi miên man
tôi quên mất ngày mình lạc lối
chốn đau…
TỊCH
Gió lăn tăn
mặt biển lặng thầm
sóng vỗ êm êm chầm chậm
cát căng tràn sức nhớ
em
Mênh mang mênh mang một màu xanh đại dương
co duỗi từng con sóng
ngậm nỗi niềm
tìm lại
giấc mơ xưa
ráng chiều
Đục trong trong đục đầy vơi
nơi bình yên sóng vỗ
gạn đục khơi trong
linh hồn nguồn cội
nỗi khát thèm nguyên sơ
bản thể thiện chân lóng lánh ánh chiều
long lanh long lanh bọt nước
tình tan
Tôi tìm về tôi
nước bao dung con ốc lần mò
vết chân không hiện hữu
vô tôi
còn lại cát mịn
đời tôi
ĐỐT NỖI BUỒN TRÊN TÁN LÁ KHÔ
Chiều nắng cháy khô
trượt gió
chút mơn trớn vu vơ
lá buồn
hàng cây cũng buồn
Chiều chiếc bóng khô
trượt tình
chút dân dã miên miên
tóc buồn
hàng cây cũng buồn
Chiếc bóng cùng chiếc lá
gom lại
đốt sạch sành sanh
còn lại tro bụi
nỗi đau
Ôi chiếc bóng ôi tán lá ôi hàng cây
nắng cháy tiêu tan hoang tàn
chỉ còn lại xác héo
rũ tuột rũ tuột
tôi là giấc mộng đời tôi…
ĐÊM LẲNG NGHE MẸ NẰM KHÓC MỘT MÌNH
Màn đêm buông rũ tiếng bửa củi
cục cục cục
âm thanh lạch cạch lạnh lùng
mưa rí rách
tiếng ai trong khe tường hẹp
thút thít thút thít
tiếng bửa củi thút thít
nỗi tủi hờn trầy trượt
ứa tràn tim rơi
mẹ tôi khóc
nước mắt mòn mỏi hơn bảy mươi năm đời người
tê tê đau đớn đớn đau
con hiểu mẹ đang mong nhớ
niềm tủi hờn
những đứa con xa quê
căn phòng rộng hoác
mẹ nằm nghiêng trên mảnh chiếu nhàu
tôi một góc tường
ẩn giấu xót xa xót xa
tôi khờ khạo tìm tôi
mẹ âm thầm nhỏ lệ
năm bảy người con xa mãi thế
mẹ một mình
hiu quạnh
manh chiếu tôi…
Biên tập: Vương Chi Lan