Mơ cõng một cơn mưa – Nguyễn Hữu Thịnh
Níu bàn chân ở lại
níu vòng tay chở che
vị hương mùa ngây dại
anh mãi ngồi đắm nghe.
THIÊU MÌNH TRONG NẮNG HẠ
Anh thiêu rụi mùa hè bằng những cơn mê cuồng
đi qua từng làn nắng
xẹm lòng trong lò lửa lặng câm
mà hừng hức tháng Năm
từng cơn áp thấp lòng
trở chật chội khoảng mùa em tới
những bông nắng rời rợi
rơi như niềm khát bỏng nỗi tâm tư…
Anh thiêu rụi những đêm vầng trăng kia tỏ mờ
nhìn theo không gian từng màu như khúc xạ
vàng, xanh, tím, đỏ, hồng kỳ lạ
trong suốt giọt đam mê…
từng chiều sâu hơn mùa qua khe cửa
khúc ve sầu trộm mất tâm hồn anh
và cơn mưa có gột rửa
mát lành?
những bụi cát, đất bùn trên cánh đồng của Mẹ đợi trĩu vạt lúa
tròn mắt ngày bón chăm!
Anh thiêu mình bằng cơn mệt nhoài / vẫn tha thiết gọi mùa cháy bỏng
con gió trẻ trung chẳng một vết buồn
đi qua những đầu hôm lấm nụ hương non
giấc ngủ chập chờn còn trinh nguyên như nắng
thiêu mình đầy hạ giòn bông…
Nắng cắt ngày rón đoạn hoàng hôn
thiêu anh cùng em
mùa căng tròn đỉnh nắng.
TRÔI ANH NHỮNG TRƯA HÈ
Em giấu gì trong tóc
để nắng trưa ngủ mê
anh đi ngang miền hạ
gặp giọt hương cafe.
Níu bàn chân ở lại
níu vòng tay chở che
vị hương mùa ngây dại
anh mãi ngồi đắm nghe.
Giọt cười trong veo ấy
thơm thoa giọt cafe
nồng nàn tha thiết cháy
chừng tan đầy cơn mơ.
Em giấu gì trong tóc
màu nắng giọt cafe
lênh loang tràn sắc hạ
trôi anh những trưa hè.
MƠ CÕNG MỘT CƠN MƯA
Có một cơn mưa em chưa gửi vào hạ
Nên áng mây chiều giờ vẫn rong chơi
Anh níu làm sao vai ngày gió cạn
Ngột bóng mùa ánh ỏi tiếng ve sôi.
Một sớm kia đánh thức anh cùng nắng
Nếp hương mùa sắc vụ cứ nồng oi
Mẹ thắt ngày chạy đồng trên cánh ruộng
Gặt… tiếng gà thưa rụng giữa ban mai
Từng mớ lúa quẩy vội… lúc giao ca
Anh chị cả xếp ngày guồng tất bật
Thương lũ cháu mắt dại chưa no giấc
Ngái cùng vệt nắng thơm…
Lúa chở vàng cộm sân
Bông nắng non lẹm mép ngày… hối hả
Cha ấp oi áo sờn lưng thắt dạ
Mồ hôi lăn – tiếng máy phụt đầm đìa
Đau hạt thóc… thập thềnh đôi chân mẹ
Rộc dáng mùa – khát lành… vết, niềm chưa!…
Em phố xa có nghe chiêm đầy vụ
Nắng chang mùa – mơ cõng một cơn mưa.
MÙA XƯA
Em không còn về nơi mùa cổ tích xưa
thương chú dế buồn hát bản tình bên máng cỏ
nơi bậc thềm hanh nắng khâu từng sợi gió
nghe mùa thu trở vết tình đầu!
Em cũng không còn về với giấc mơ nhiệm mầu
vầng trăng trốn tìm đêm cổ tích em tròn mười bẩy
có một bức thư mình giao ước dưới cơn mưa ngày ấy
năm năm rồi vẫn phong kín làn hương…
Ánh mắt ai trông về phía cuối đường
kỷ niệm xưa chất chồng xanh vòm lá
con ve lột mình rơi xác hạ
nắm sương chiều thủy mặc khỏa vành trăng
Gọi trong mơ ú ớ một tấc lòng
về không em mấy mùa trăng sẻ nửa
chú dế già nua vẫn ngồi bên máng cỏ
hát ru mùa thu câu chuyện có hai người…
TỰ KHÚC HẠ
Bước chân qua miền hạ nhớ
thương mùa hơn thủa ngày thơ!
sỏi đá cô đơn tuổi lỡ
ru đời rêu, cỏ dưới mưa
Dòng sông gồng mình con sóng
như đời mẹ gánh đôi bờ
đồng quê vào chiêm chim gióng
gọi: vàng bông lúa vàng mơ…
Bước chân qua miền hạ trắng
tóc buồn loang khói lưa thưa
mắt buồn loang chiều hương nắng
rát lòng từng khúc ve khua!
Thương em một thời xa vắng
vầng trăng khắc khoải thâu mùa
ôi! bông phượng nhàu huyết thắm
đốt tình xót thủa tình chưa…
Bàn chân lang thang mùa lỡ
để hoang quầng mắt chân trời
vẽ đôi vai gầy, tóc gió
nương hình cát bụi kiếp người
Chiều nay chở đầy kí ức
chênh vênh nẻo hạ đi về
bàn chân gội mùa xanh giấc
hạ ơi, thương gầy dáng quê.
Biên tập: Vương Chi Lan