Mẹ tôi – Trần Thoại Nguyên
TĨNH TỌA
Giữa trưa tĩnh tọa trong rừng
Chim về tắt nắng gió lừng chiêm bao
Ngồi đôi mắt chết phương nào
Run cơn mộng đỏ chớp hào quang bay
Triệu bông hoa đỏ rực ngày
Trên môi vĩnh cửu cơn say tang bồng
Phiêu phiêu lửa hạ đầy sông
Qua tôi bóng ảnh trăng vồng cầu mưa
Hốt nhiên mặt đất hoang sầu
Đong đưa nhánh ngọ vỡ màu lưu ly
Sầu xưa lả ngọn dã quỳ
Tôi treo kiếp mỏng ngoài thời gian trôi.
Rừng ĐẠI NINH, hạ 1970.
ĐÊM TRĂNG LEO LÊN MÁI CHÙA
Ngồi trong vườn nguyệt lộ
Hôn một màu trăng non
Nghe lòng mình cười rộ
Chạy băng đồi vô ngôn
Ồ.Hồn tràn mộng trắng
Tôi ôm trăng không màu
Tôi ngút xuống biển dạng
Tôi dại khờ mắt nâu
Ngắt một bông trắng lau
Hương thắm giọt máu đào
Đêm bừng lên nguyệt thẹn
Tôi nằm dài xanh xao
Chim về ngủ ôm trăng,
Ngô đồng rơi chánh điện.
Tôi ngồi giữa Phật đàng
Làm thơ như thánh hiện.
Máu ràn rụa tây hiên
Ồ. Máu băng ngực điên!
Tôi tĩnh mịch trang thơ
Hồn bay theo nhang khói
Chim chết giữa điện thờ
Tôi rớt xuống điện thờ.
Chùa BẢO LỘC, Thu 1970.
ĐÊM TRĂNG PHƯỚC TÍCH
Tôi về Phước Tích đêm nay
Hôn trăng gỗ quí nghe đầy tiếng chim
Cột kèo ôm mộng rồng thiêng
Buồn vương khế thị lộng hiên tay bà
Gốm vàng men ánh sông xa
Nghiêng nghiêng đất trích giậu hoa kinh thành
Tôi ngồi thiền định trăng thanh
Nghe hồn thu thảo trầm mình Ô Lâu
Sóng thời gian vỗ cung sầu
Hồn tôi Phước Tích nguyên màu trăng xưa.
MẸ TÔI
Mẹ tôi hằng ngóng bên sông
Xuân trôi biền biệt cha không trở về!
Sắc màu chinh chiến qua đi
Cỏ cây vườn nội bốn bề hoang sơ
Mẹ tôi chôn một giấc mơ
Nuôi con giấu lệ tiếng ru se lòng
Rồi con mẹ cũng lớn khôn
Đứa lưu lạc đứa biển đông không về!
Tượng buồn bóng đổ đường quê
Trăng vàng võ rụng sau hè tịch liêu
Bếp lòng đã tắt lửa yêu
Sầu in tóc trắng bóng chiều bay qua!
Thân cò nghiêng lả…nghiêng la…
Đời thầm lặng Mẹ câu ca dao buồn!
Cũng đành sợi nhớ sợi thương
Mẹ tôi nhẹ gót vô thường bước đi
Dòng đời cát bụi lưu ly
Mẹ là vầng sáng diệu kì đời con.
Câu thơ dâng Mẹ chưa tròn
Chữ hiếu
Quặng lòng con khóc
Mẹ ơi!
BT: Vương Chi Lan