Mày sống – tao chết – Trần Thái Hưng
Lão đọc sách, cảm xúc thay đổi xoành xoạch; lúc cười ha hả, vỗ đùi đen đét, lúc thì khóc tu tu, nước mắt chảy giàn giụa. Bên cạnh lão, thằng Tình đầu trọc lốc, mặt xanh rờn, đang cắm đầu cắn móng chân, thỉnh thoảng đứng dậy ngó nghiêng để lộ cái quần tụt hở nửa mông.
Lão nhăn mặt, thằng Tình làm lão mất hứng, lão chu mỏ lên chửi nó là đồ tâm thần. Cũng đúng thôi! Vì nơi lão ở là một căn phòng nằm trong một dãy nhà mái bằng, xung quanh kín cổng cao tường, đặc biệt có cái biển to tướng ở ngoài cổng: “Bệnh viện Tâm thần”.
Lão là nhà văn, cũng gọi là có tiếng tăm ở tỉnh, in được vài cuốn sách ra trò. Năm nay lão ngấp nghé lục tuần, mới mất vợ, may là còn ba thằng con trai. Khi vợ lão mất, lão thơ thẩn tối ngày, uống rượu trừ bữa, cộng thêm khoản ngộ chữ nên được mấy thằng con tống vào đây. Thực ra, lão không tâm thần cho lắm: Vẫn tỉnh táo, ăn, đi lại, hít thở như thường, nói năng bài bản; mỗi tội thỉnh thoảng chập cheng vài câu giời ơi đất hỡi, mà hiểu được cũng là cả một vấn đề. Đại loại như là:
“ Mày sống, tao chết”
“ Thằng Cam yêu con Mận ở trang hai tư, nó mất ở trang hai trăm lẻ chín”
“ Thằng khốn nạn, bú cả sữa chó”
Thằng Tình vào ở cùng phòng lão cách đây năm tháng, mà chưa thấy nói một câu nào, điệu bộ nó ngớ ngẩn đến phát tức. Lão chửi nó như hát hay nhưng lão thương nó lắm. Tội nghiệp! Đời nó còn cay đắng hơn lão.
Thằng Tình hai bảy tuổi, làm kĩ sư công nghệ thông tin. Tình lấy vợ năm hai ba tuổi. Vợ nó đẻ được hai đứa con, xinh và kháu khỉnh lắm. Nó tự hào vì vợ, vì con; nó thường dắt vợ, bế con đi khoe khắp phố. Đời nó mọi bất hạnh, khốn nạn đổ xuống dồn dập và dữ dội trong một buổi chiều. Thằng Tình đi làm về, thấy cái khu tập thể của nó bị cháy, nhà nó ở tầng bốn, vợ con nó bị thiêu rụi trong lửa đỏ. Nó khóc nhiều và phát điên từ đó…
*
Thằng Tình thường hay đến cạnh lão gối đầu lên đùi lão, người co rúm lại như con tôm vậy. Lão xoa đầu, đọc sách cho nó nghe, nhiều khi đến đoạn cao trào, tiện tay vỗ đùi thì vả vào mặt thằng Tình chan chát. Lão vẫn thường nhòm đôi mắt sâu, đen ngòm vào mặt thằng Tình, nói với nó những câu chân lí thừa thãi:
“Mày có biết sống là gì, chết là gì không? Mày cứ câm lặng và điên dại như này thì sống còn ý nghĩa gì nữa!”
Không biết có ngấm được chữ nào vào đầu không, thằng tình vẫn cặm cụi cắn móng tay, cái móng tay đen sì, ken két bụi bẩn.
Lão lại lấy gói bánh đưa cho thằng Tình, chững chạc lên giọng:
“Bánh mẹ mày mang vào mấy hôm nay rồi. Ăn đi, không mốc con à!”
Thằng Tình không biểu hiện gì cả, cũng không có tay cầm bánh, một tay thì túm cái áo trước bụng, còn tay kia thì đang cho vào mồm mút đó thôi.
Lão lắc đầu ngán ngẩm. Lão bóc gói bánh, bẻ miếng nhỏ và đưa đến tận miệng nó, thở dài:
“Mày hư lắm! Ăn không biết đường ăn. Muốn sống, ngẩng mặt nhìn đời thì phải ăn. Chứ thằng Cam trong truyện của tao, nó thèm ăn đến độ bú cả sữa chó đấy!”
Thằng Tình ăn, nó cắn nhanh, cắn mạnh vào tay lão đau điếng, tươm cả máu. Lão sợ máu rây vào quyển sách nên cũng cho tay vào mồm mút, hậm hực nhìn thằng Tình: “Thế này thì bao giờ mới khỏi bệnh con à!”
*
Chiều mát, lão, thằng Tình cùng một số bệnh nhân khác được bác sĩ cho ra sân hóng mát. Mấy tay bảo vệ và bác sĩ cười nói rôm rả nhưng mắt lúc nào cũng lăm le mấy thằng tâm thần nhộn nhạo gần đó. Ở góc lão ngồi thì trầm lắng hơn, lão đang đọc sách; còn thằng Tình đang thi nhặt lá với một thằng khác, khôn hơn thằng Tình ở chỗ chỉ nhặt lá không nhặt túi ni lông.
Thằng Út- con lão cầm túi quà rụt rè đi đến chỗ lão, khép lép như một đứa trẻ:
“ Bố khỏe không ạ?”
“ Mày đến đây làm gì?”. Lão trợn mắt.
“Con đến thăm bố… Con chào bố, mai con bắt tàu đi Nhật.”
“Mẹ! Vợ mày mới đẻ được hai tuần. Không tàu tẹc gì hết. Cút! Về với vợ mày ngay!”. Lão quát, chỉ tay, hầm hầm nhìn thằng Út khiến nó giật mình.
“Vậy bố giữ gìn sức khỏe con đi ạ”. Thằng Út cúi đầu rồi chuồn thẳng.
Lão lắc đầu lẩm bẩm: ” Thằng mất dạy! Chẳng giống mẹ nó tí nào. Thằng Cam nó còn bán máu lấy tiền mua sữa cho con nó. Làm người phải có tình chứ”. Lão cầm túi bánh vứt cho thằng Tình và bạn nó, hai thằng cứ chăm chăm nhặt lá mà không ăn, lão phải đích thân đứng dậy chia bánh cho từng thằng một, chia cả cho mấy thằng đang nhảy múa gần đấy.
*
Đêm. Trăng sáng vằng vặc, hắt những ánh vàng huyền ảo qua khung cửa sổ, phả vào mặt lão mát rượi. Thuốc ngấm, cái đầu ong ong của lão dễ chịu đi chút ít. Bây giờ thì mênh mang mơ hồ như đang ngồi uống rượu trên mây. Lão thiếp đi lúc nào không biết. Còn thằng Tình được bác sĩ tiêm thuốc từ sớm nên đã ngủ được một giấc dài rồi.
Lão mơ…
Mơ về một bát cháo hành nóng hổi, nưng nức mũi mà vợ lão đút cho lão ăn trong trận sốt rét năm đấy. Lão mơ vợ lão thường ngồi quạt cho lão những đêm hè oi ả, khi lão ngồi viết văn.
Rồi lão mơ những con chữ nhảy múa trước mắt lão hóa thành ảo ảnh. Tụi thằng Cam,
con Mận lăn lộn, cười, khóc lóc, máu me be bét…
Lão mơ nhiều. Những giấc mơ chen chúc, chèn ép nhau trong đêm. Nhưng dù sao mơ cũng là ngủ được, mất ngủ còn khổ sở hơn nữa!
*
Lão bật tỉnh, ho sặc sụa. Bị sặc. Không phải sặc đờm, sặc gió, sặc bình minh mà là sặc khói. Lạ thật! Khói ở đâu ra? Khói ở chiếc giường thằng Tình đang cháy ngùn ngụt kia kìa! Thằng Tình sợ hãi ngồi co rúm vào góc tường, mồm thì đang nhay nhay cái bật lửa (chắc của bố nó để quên). Lửa to quá! Lão không dập được. Lão hốt hoảng kéo thằng Tình ra khỏi cửa, đẩy cho tay bác sĩ đi ngang qua đó.
Lão lại xông vào đám lửa. Lửa bén nhanh sang rèm cửa sổ và cửa chính, bén sang cả giường lão. Lão lục lọi cái tủ của lão để tìm mấy quyển sách. Lửa cháy bốc lên như một con mãng xà hung bạo, vồ vập cắn xé những khoảng không gian quanh nó. Cháy, cháy mạnh… Cháy mỗi lúc một to. Khói khiến lão khó thở và không mở mắt ra được nữa. Lão ném điên cuồng những quyển sách về hướng cửa chính. Lửa đang thiêu đốt da thịt lão, thiêu rụi những ám ảnh và đau khổ trong lòng lão.
Bên ngoài người ta thấy khói lửa mù mịt không dám xông vào. Vài quyển sách cháy nham nhở được vứt ra. Có tiếng hét vang vọng từ đám cháy:
– Tao chết nhưng mày phải sống… Sống!
Tiếng lão chìm hẳn, thay vào đó là tiếng lửa cháy lép bép, bập bùng của dây điện, của ni lông, gỗ, vải… Các loại. Phải chăng còn nghe thấy tiếng xì xèo của da thịt nữa?
Thằng Tình vùng vẫy đòi chạy vào, nhưng được hai người giữ chặt. Nó gào lên thảm thiết, những tiếng nói đầu tiên sau gần nửa năm câm lặng:
– Cháy… Cháy rồi… Bố … Con sống… Phải sống.
Gió thổi phập phù những trang sách bị khói bụi ám đen. Cuốn sách có thằng Cam, con Mận đây mà, hàng chữ trang bìa rực lên dưới ánh mặt trời: “Chết hôm nay, Sống để ngày mai”.
BT: Vương Chi Lan