Mặt trời rựng nở cánh đồng – Trần Thế Vinh

Bàn tay hoa
Tặng V.C.L

Có một loài cây
không đủ nhánh để lá tương thân
mọc hoang trên núi Cấm
khép nép cùng rừng che mượt đá xanh.

Có một bàn tay
không đủ ngón. Em – người khuyết tật
ngón cụt chắt chiu bẻ khóa đời mình
xoắn ốc mòn chai lăn lốc bụi đường
sánh vai đồng loại tìm hương
chính từ bàn tay thiếu ngón.

Có một đêm này
bàn tay cảm xúc & bàn tay rạo rực…
nắm vào bàn tay chiếc tự nụ THƠ
thơm bừng núi Cấm
Em – đóa lan rừng mọc hoang!
28/12/2013

Trước ngã ba rừng

Lừng khừng
vọng ngẫm ngã ba
rừng chưa lên tiếng
lá dần già rơi
nhịp tim rớt giữa cõi trời
đất dang ba hướng
ta mời ta đi…

Hướng này lên chốn từ bi
nam mô mấy tiếng lâm ly đến giờ
tịnh tâm gõ một câu thơ
ngỡ qua phiền lụy
mây hờ hững bay…

Nẻo kia
mở cửa đắng cay
vào chơi cho biết lá lay cuộc đời
khi còn hồn cốt tả tơi
về nghe gió hát mấy lời tri âm

Đường nào
mắt lá xa xăm
cho ta ngắm lại lỗi lầm ngày xưa!
2014

Mặt trời rựng nở cánh đồng

Mặt trời rựng nở cánh đồng
Núi vừa mở mắt tìm trông sương mờ
Mặt trời hé một nụ Thơ
Cánh đồng nhón lá vươn cờ búp hoa

Thức canh ta chợt nhận ra
Hai sương một nắng
Đêm là mùa riêng
Canh cánh. Đồng xa ưu phiền
Chờ mong hạt lúa tình duyên tròn đầy

Biết rằng chiều cũng đến đây
Chen đồng lặn xuống đất này ngàn năm
Hoàng hôn rụng chín cánh đồng
Cánh đồng. Nở mặt trời hồng sáng nay…

Dấu phảng đêm qua

Nhát phảng thứ nhất
Vạch cho ta lối đi
Vết cắt cỏ non dưới chân còn rỉ máu
Dấu phảng chẻ ra song song đường hoàng đạo
Trên kẻ tay lấm lem đất bùn
Gò bồi thêm ngón chai sạn
Đá trụ thêm mỗi lóng tay
Còn đó giấc mơ đi hoang mỏi mệt…

Dấu phảng thứ hai
Đêm qua cứa đứt mảnh ruộng
Thớt núi cô lẻ
Nhìn cổ thụ rưng rưng lá đông
Cánh rừng mê man
Không nhớ nổi phận người còn hay mất!

Đêm qua mơ
Mài phảng
Ra đồng chém vào không trung
Dấu phảng rách toạc đường hoàng đạo rỉ máu
Giọt giọt lên đầu cỏ non đỏ thắm
Khi bình minh
Hạt sương trên đầu cỏ đã ối vàng…

Trước nhà Mồ Ba Chúc

Cắm nén nhang thư nhất.Tôi khấn vái
Những vòng khói quẩn quanh sớm sẽ lan vào
Linh hồn cha chú, cô dì, bạn bè và em tôi…
Oan khuất
Trú ngụ vách đá Tượng Sơn, chùa Phi Lai, Tam Bửu?
Theo hương khói thăng hoa.

Cắm nén nhang thứ hai. Tôi nghe
Đâu đây âm khí trên vệt máu uất ức
Đọng…
Trên vách tường, trong hang núi, ngoài đồng bưng…
Tức tưởi từng ngày

Cắm thêm nén nhang thứ ba
Tôi nguyện cầu các vong linh siêu thoát
Về cảnh an nhiên xóa hết thù hằn
Thân xác rửa thúi vô thường trả về đất mẹ
Cánh đồng Cầu Sắt, bàu Điên Điển, giồng Ông Tướng…
Đất ấm sẽ tô xanh cỏ lúa quê nhà

Chú bác, cô dì và em tôi ơi thôi đừng hốt hoảng
Hãy yên ngủ ngàn năm
Cho linh hồn thanh thản
Còn hậu thế đời sau nhang khói mỗi ngày…
4.2008

Mưa giêng phương Nam

Mưa trái mùa ướt lá giêng non
Cánh hoa muộn lả lơi thân phận
Thiếu phụ ướt vai choàng tỉnh
Cùng hạt mùa đùa nghịch hiên ngoài.

Mưa giêng bụi nước đầm đìa son phấn
Trẩy hội Xuân loang lổ trăng ngày
Nhân tình đâu nữa chờ chia tay
Tóc thề đâu nữa hong ly biệt
Mưa trái mùa tắt nắng yêu đương.

Mưa phùn phương Bắc thấm áo tình nhân
Mưa miền Trung hạt dài, tần ngần da diết
Mưa giêng phương Nam nghịch mùa ráo riết
Máu mặt trời thấm rát đồng Xuân…

Ta chạy lúp súp theo mưa giêng phương Nam
Tay hơ nắng lên vai thiếu phụ
Dạt vào bờ di trú
Vũ trụ này chỉ có hai ta!

Trăng mùa lũ

Nước đồng cắt mặt trời xanh
Chênh vênh dáng núi. Chòng chành bóng trăng

Đêm vờn đuổi sóng lăn tăn.
Nửa soi mặt lũ nữa hằn vết mây

Trăng nghiêng xuống vai em gầy
Đắm mình trên chiếc xuồng cây bềnh bồng
Ta làm sào vắng quạnh mông
Bên em chèo chống. Qua vòng lo toan

Núi cao. Cao dáng mỏi mòn
Trăng chênh chếch sáng giữa vòm nước đêm!

BT: Vương Chi Lan

Add a Comment

Your email address will not be published.

.
.
.
.