Lời tỏ tình tuổi mười tám – Hàn Phong vũ
LỜI TỎ TÌNH TUỔI MƯỜI TÁM
Ngày ấy tuổi tôi tròn mười tám
Trái tim vô tư chưa biết nhớ bao giờ
Hồn bình yên như hồ nước mùa thu
Không gợn sóng chưa in hình thiếu nữ
Rồi một hôm tan trường về lối cũ
Thật tình cờ chạm ánh mắt hoa khôi
Em – làng bên học cùng trường khác lớp
Muốn làm quen mà không dám ngỏ lời
Rồi từ đó chiều về tôi đứng đợi
Dáng ngọc ngà trong tà áo trắng bay
Vừa sánh vai em thẹn thùng bối rối
“Anh kì ghê sao theo lối em hoài”
“Nhà của em nằm xa tít thôn Tây
Anh thôn Đông cớ gì đòi chung bước
Em sợ lắm nếu mẹ cha bắt được
Sẽ đánh đòn em đấy biết không anh?”
Đêm trở về ngồi nhung nhớ thâu canh
Lòng bâng khuâng thương dáng em gầy nhỏ
Hồn xuyến xao nhớ bờ môi mọng đỏ
Tim bồi hồi vương luyến nụ cười duyên
Mùa hạ cuối đến gần dạ rối ren
Nhớ thương em muộn phiền bao đêm thức
Trằn trọc nằm lòng cồn cào bứt dứt
Nghĩ suy hoài mình nên nhớ hay quên?
Lỡ yêu rồi tôi liều quyết một phen
Viết thư lòng gửi trao em chiều ấy
Lời tỏ tình đầu tiên tôi ghi đầy trang giấy
Chỉ vẹn ba từ đỏ thắm “ANH YÊU EM!”…
THANH HÓA – QUÊ TÔI
Quê hương Tôi
Đất Thanh Hóa anh hùng
Có sông Mã, nhiều phù sa màu mỡ
Đồng lúa chín trải vàng ươm – muôn thuở
Với rặng Dừa bên sóng nước nghiêng soi.
Quê hương Tôi
Luôn vun xới, đắp bồi
Bao đùm bọc, thương yêu đầy tình làng nghĩa xóm
Giếng nước, gốc Đa – một thời thắm đượm
Mái đình quê vang rộn những câu cười.
Quê hương Tôi
Nơi gắn kết bao người
Chiều lộng gió
Cánh diều căng – thơ trẻ
Nơi em tôi hoài quẩn quanh theo Mẹ
Mắt xoe tròn bao ước vọng khơi xa.
Thanh Hóa ơi!
Ôi! Tiếng gọi quê nhà
Đã gắn kết vào xương da, máu thịt
Dẫu bão giông hay cách xa mù mịt
Vẫn mãi là đất anh dũng, trung kiên .
Quê hương Tôi
Đất Thanh Hóa – một miền
Luôn ngọt lịm theo lời ru của Mẹ
Trong vạt nắng trưa – tiếng Bà khe khẽ
Chuyện ngày xưa… xa lắc…
lại êm đềm.
Tôi lớn lên với tha thiết nỗi niềm…
Với Mẹ thân yêu dắt dìu từng bước
Cha ưu ái bảo ban tình non nước
Và Thầy Cô truyền kiến thức đạo nhân.
Xa quê hương, dù bao tháng bao năm
Vẫn nhớ Mã giang những chiều nước nổi
Nhớ cánh đồng xa, cò bay chấp chới
Nhớ những ngày đuổi bướm chạy tung tăng.
Thanh Hóa ơi!
Quê tôi đấy – vĩnh hằng
Dẫu xa cách mà lòng hoài mong ngóng
Dẫu lưu lạc mà thương yêu lắng đọng
Tận buồng tim, vương vấn đến muôn đời.
…
Vẫn mãi gọi hoài
Thanh Hóa của Tôi ơi!
(Trích từ tập Nhớ quê)
TỰ KHÚC THÁNG MƯỜI MỘT
Tháng mười một
thời gian trôi chầm chậm
bình minh lên ấm áp mỗi sớm mai
phố đông người cộ xe đi rầm rập
ta bắt đầu ngày mới nụ cười tươi
Góc phố quen vẫn tất bật bán buôn
tiếng mời rao xôn xao pha cười nói
những quán ăn bếp hồng ngun ngút khói
mùi thơm nước lèo bún phở thoảng bay xa
Tháng mười một
Sài Gòn chuyển hanh khô
những áng mây xanh giăng đầy bầu trời rộng
nắng chói chang mỗi ngày thêm rực nóng
lòng thèm thuồng chút hơi lạnh đầu đông
Trên hàng cây thánh thót tiếng chim muông
gọi rủ nhau công cỏ về làm tổ
đàn em thơ chơi cười đùa hớn hở
tiếng dương cầm nhà bên xuyên cửa sổ du dương
Tháng mười một
dặn lòng thôi nhớ thương
nhưng ta không thể ngăn con tim thơ mộng
ngày và đêm ấp ôm một hình bóng
nằm ngắm trăng sao hồn phiêu lãng Ngân Hà
Dẫu biết đời dâu bể lắm phong ba
sợ gì đâu khi lòng tâm vững chí
mặc người lo âu ta chẳng cần suy nghĩ
đón tháng mười một về
ươm thắm giấc mơ xanh…
BT: Vương Chi Lan