Lời giun dế vô tư – Nguyễn Đức Tính
Kền kền đã có mặt khắp nơi
Đêm qua mưa gió người mới biết
Kền kền mải miết làm ăn
Trên ruộng đồng hay núi đồi lũng thấp
Bóng chim hèn trú ngụ trong ta
Người là gì mà hốt hoảng hơn chim
Giăng lưới hồ nghi huyễn hoặc một trò đùa
Người là gì khi chung cuộc
Tất cả là tụng ca những tháng năm với nhiều hão huyền
Trên đôi dép anh đã mòn mỏi của kẻ ngồi Lê đôi mách
Anh không nói lên được điều gì chính nghĩa
Thì làm sao ngẩng mặt nhìn ngày
Anh chưa Từng nói về sự thật của tận cùng bản chât
Thì làm sao Anh có thể trần truồng đi vào lò hỏa thiêu
Khi Anh nằm xuống
Ngoài kia kền kền đã đến
Xin hãy mang hết linh hồn thể xác này đi
Anh của một chiều đã lỡ man di
Con chim nào cũng có quyền đến mổ
Lời giun dế vô tư
(ghi chép chuyện tạp nham đồng ruộng
con dế đã khóc
trên cánh đồng dự án bủa vây )
Không có gì ở phía sau ta
xin đừng ngoái lại
ngày thanh tao mất biệt rồi
thỉnh thoảng anh tự lừa anh bằng những phút yếu lòng
để con chuồn chuồn cắn rốn tập bơi
để những hư hao dạn dày phù phiếm
phủ trên mọi giác quan anh…
Rồi anh
anh không nhìn thấy gì
anh đã điếc cả hai tai
anh chỉ còn trái tim ngờ vực
và lớp lớp những tăm tối bao quanh
anh sung sướng về ngôi nhà của mình
được xây bằng những vụ mùa thất bát
được tô bằng những quyết định đẹp lòng nhau
mà không đẹp cho mùa màng
cho đồng lúa
cho dân nghèo heo hút chốn đồng xa
cho thị dân bốn mùa ở trọ
lang bang không bằng một chú mèo
Chiều nay bầy giun dế vẫn vô tư hát
trên cánh đồng mà xe ủi, những dự án đẹp đã đi qua…
Ngày em về Tuy Hòa
Em về khi bầy chim áo già đến đậu
trên ruộng mía lỡ mùa thành lau trắng lao xao
cơn lũ qua phù sa lắng lại
ruộng quê mình vào vụ mới chưa em
ngày em về trời đâu đã thôi mưa
mà đồng hoa Tuy Hòa sắp vào mùa gieo hạt…
chờ ngày lưu lạc mùa xuân
anh ở đây bốn mùa phai nhạt
mỗi cái cây phải tranh phần nắng
chút thiên nhiên xót lại hao gầy
em về xin hãy ở lâu lâu
cho mùa đông ấm chút hương người
cho mầm hoa niềm vui hạnh ngộ
ngày em về cỏ hãy còn hương bùn cơn lũ
đồng đất dậy mùi thơm thảo
ngày em về
xin thả cho anh con thuyền lá bồn bồn
rồi chạm chân giữa mùa nắng ải…
BT: Vuong Chi Lan