Huyền thoại đỉnh núi quê – Nguyễn Nho Khiêm
Sống
một ngày tôi chợt biết
trong ngôi nhà của mình
đâu chỉ có tôi, vợ và các con.
trên trần nhà xinh đẹp
những đôi thằn lằn yêu nhau và hồn nhiên đẻ trứng
dưới gầm bếp đêm đêm
vợ chồng chuột thương nhau chí choé
nhện đung đưa tơ võng
giăng khắp góc tường nhún nhảy sinh sôi.
một ngày chợt nhận ra
thế giới rộng vô cùng
trong ngôi nhà của tôi
dưới mái trời cong kia
tôi như người khách lạ
trước sự sống mù tăm.
một ngày tôi chợt biết
một ngày chợt nhận ra
cuộc sống đẹp hơn mình tưởng
cuộc sống buồn hơn mình tưởng.
Chợ
Em đi vô chợ
mất hút giữa đám đông xô đẩy chen lấn
em như con kiến chui vào rừng kiến
tôi không còn nhìn thấy em
chỉ thấy coca cola, pepsi, xe máy Trung Quốc…
thấy núi hàng xanh đỏ tím vàng chất cao nghiêng ngửa
tôi chờ em cổng chợ
phấp phỏm lo âu như ngày ở quê trước cơn lũ
vùng trũng nhà tranh
con kiến của tôi có bò ra được không?
Mỗi ngày không thể không đi chợ
lại phấp phỏm lo âu
người đâu mà đông thế cứ lấn và chen nhau
hàng đâu mà nhiều thế che cả khí trời ngáng cả lối đi
mà sao chợ cứ tràn ra đường tràn ra phố
ngõ hẽm nào cũng bán bán mua mua
sao chợ cứ lấn vào nhà tôi
ngập ngụa cả màn hình ti vi
ùa vào internet?
Em lại đi vô chợ
tôi lại đứng chờ em
niềm vui đếm từng ngày
hạnh phúc khó thay!
Kiến
đàn kiến xếp hàng đổ bộ vào nhà khiêng mẩu bánh rơi
chúng mừng tíu tít, nói cười râm ran, giữ nghiêm kỷ luật
tôi sợ bẩn bức tường mới sơn vôi
vội lấy chổi quét tung quét tóe
không quan tâm có bao nhiêu con kiến bị quét đi
tôi chỉ nghe rừng âm thanh la ó, phẫn nộ:
– onl quost ljah vutol ljy!
tạm dịch: “- mày là thằng vô tâm, mày là thằng xấu số!”
kiến nhỏ xíu mà đông quá
kiến nhỏ xíu mà cắn đau
tôi hốt hoảng tưởng tượng một ngày kia mình là mẩu bánh rơi.
Núi xa
Những lúc một mình anh hay nhìn về núi
năm tháng
cuộn chân trời
anh nhớ em
đêm mưa.
Núi xa
những hạt cỏ nắng mai nhú dậy
vùng cỏ xanh sương đêm
anh nhớ em
trong vòng tay.
Núi tạc dáng ai nằm
ru con bên biển
gió mây tụ về bạc sóng
anh nhớ em
môi ấm .
Những lúc một mình
anh tìm về núi xa
núi mềm như lụa
anh nhớ em
đêm trăng chia tay.
Gọi em mòn núi
lời tôi đáp lại lời tôi!
Huyền thoại đỉnh núi quê
Ở đấy có bàn cờ tiên
Có hòn đá trắng ngồi thiền ngàn năm
Có hồ nước hứng ánh rằm
Có đàn Voi mỏi chân nằm thương quê
Bóng chàng quản tượng vọng thê
Nửa treo vách đá, nửa kề vực sâu
Đỉnh kia có một tầng lầu
Gió mây quay quắt nửa câu thơ Đường.
Ngước nhìn đỉnh núi quê hương
Nắng mờ sương, gió mờ sương bời bời
Xanh xanh một dãi không lời
Nghe trùng điệp bước chân thời gian qua
Sử thi vọng giữa lòng ta
Núi non dựng khúc trường ca gởi người.
Cúi đầu
trước núi non phơi
đỉnh lòng
còn một góc trời
hồn quê!
Hồn phố
Tưởng nhớ chị Phạm Thị Hồng
Đêm qua tôi mơ thấy núi
có một bông hoa tím nở
nơi ấy chị tôi nằm lại với rừng.
Tôi lại mơ thấy Sông Hàn đỏ
hoa đăng rừng rực phố
dòng nước bay lên sương khói
hình bóng chị tôi lồng lộng không gian.
Mỗi ngày qua sông Hàn
nghe hành khúc núi, tình ca sông
trong hồn phố
chị tôi vẫy tay nhí nhảnh mũ tai bèo.
Hàng cây xà cừ
Anh lại nhớ hàng cây Xà Cừ trước cổng trường sư phạm
Ta chờ nhau thấp thỏm tình đầu
Anh đã khắc tên chúng mình lên đấy
Gởi cho cây nói hộ đêm sâu!
Ngày sinh viên nghèo mà đẹp thế
Sống tan trong nhau từng phút ngọt ngào
Trên thảm cỏ tri âm từng tiếng dế
Giọt sương mai lấp lánh xanh cao.
Một ánh mắt đủ dập dồn biển cả
Nụ hôn nào cũng bão dựng rừng xa
Quyển nhật ký nghìn trang mật ngọt
Không gian chất đầy hương sắc ngày qua.
Đường phố cũ mở ra rộng thoáng
Hàng Xà Cừ không thể đứng bình yên
Không thể giữ tươi nguyên kỷ niệm
Tóc trên đầu xóa tuổi hoa niên.
Phố nối qua sông, nối dài ra biển
Thành phố vươn vai lắng sóng xa về
Ngàn cây non mưa thơm nắng ngọt
Trái tim người tim phố si mê.
Anh vẫn nhớ hàng cây Xà Cừ trước cổng trường sư phạm
Nhớ ngẩn ngơ như đứa trẻ xa nhà
Ta lạc nhau hai mươi năm rồi nhỉ
Anh tìm hoài những góc phố ngày qua…
Viết dưới chân núi Sơn Trà
Những hòn đá nô đùa cùng biển xanh ngoài kia là bạn tôi
là bạn nghìn năm trước
mãi là bạn ngàn sau
lúc buồn đến với đá
lúc vui đến với đá
chúng tôi chơi với nhau không ai nói gì
mà hiểu từng ngọn gió, giọt sương.
Nhiều lúc đá làm giường tôi nằm
đá mềm chân tôi cứng
nhiều lúc tôi làm rêu cho đá xanh
làm mưa cho đá róc rách.
Dưới chân núi Sơn Trà
tôi và đá rong chơi cùng cây cối
thành phố vào thu mây phơn phớt nắng
mặt biển xanh dìu dịu cát vàng.
Biển khắc sóng vào đá
gió khắc thời gian vào đá
người chạm linh hồn vào đá hóa linh thiêng.
Mỗi sắc đá có thế giới riêng
tôi vẫn thích rong chơi dưới chân núi bãi biển kia
nơi bạn tôi nô đùa
giữa mây nước thiên nhiên.
BT: Vương Chi Lan