Hành trình về biển – Võ Văn Pho
PHÍA LÒNG TÔI
Phía lòng tôi chớp giật biển Đông
Đã bao đêm rồi bão giông gào thét
Những con sóng oằn mình
Dưới giàn khoan, tàu giặc
Vẫn cố ngoi lên khẳng định bãi bờ.
Nhà thơ, Nhà giáo Võ Văn Pho
Sóng bình dị ngày qua là nhạc là thơ
Con sóng ngoan cường hôm nay là chiến sĩ
Bọn bành trướng đừng ngược ngang thỏa chí
Cậy mạnh giàu, bày trò khỉ tung tăng
Nhân dân ta quyết đòi lại công bằng.
Lịch sử còn sờ sờ: Hàm Tử, Bạch Đằng…
Có phải đem minh chứng.
Hoàng Sa, Trường Sa, Gạc Ma…
Bao đời ông cha ta vun bồi gầy dựng
Máu trong biển đã tạo thành ngọc trai
Dáng đứng Rồng Tiên!
Việt Nam quyết bảo vệ chủ quyền
Bảo vệ đến cùng biển đảo thiêng liêng.
Chiều nay về với Vũng Tàu đẹp xinh
Nhìn con người và sóng nước lung linh
Tôi cảm thấy mình có lỗi
Xin chấp bút viết đôi dòng tạ tội
Cùng biển khơi xa
Và phía biển trong lòng.
Trại sáng tác Vũng Tàu, tháng 6-2014
HÀNH TRÌNH VỀ BIỂN
Đến Nha Trang, đêm ra thăm biển.
Rặng dừa khuya ngong ngóng bóng Trường Sa
Sóng chẳng ngủ vỗ đôi bờ thao thức
Lắng nghe tim biển đập gọi quê nhà.
Viếng Lý Sơn, xót xa nhìn mộ gió.
Bao người con đi biển chẳng quay về
Sống yêu biển nên chết hòa trong biển
Buộc tay nhau để vĩnh viễn cận kề!
Và nước biển dường như thêm vị mặn.
Trong đó có mồ hôi và máu ngư dân
Tàu Trung Quốc vây đuổi, vẫn hiên ngang đánh cá
Bất chấp hiểm nguy khi đất nước cần.
Về Hội An, miên man nghe biển động.
Con sóng khơi xa, sóng chảy vào thơ
Mang hơi thở, trở trăn người lính đảo
Vì Tổ quốc thân yêu bảo vệ cõi bờ.
Chiều Mỹ Khê, lang thang ngắm biển.
Hải âu lượn bay theo những con tàu
Mây Hoàng Sa cũng nghiêng che bóng mát
Sóng dập gió dồi cùng sát cánh bên nhau.
Sáng ở Sơn Trà, tôi nghe biển hát.
Giai điệu lừng xanh ngút ngát ân tình
Mạnh mẽ nhịp đối diện mùa giông bão
Lặng dịu dàng đón đợi phút bình minh.
Trại sáng tác Vũng Tàu, tháng 6-2014
VŨNG TÀU ĐÊM
Hết bãi Trước
Đến bãi Sau
Lòng vòng đêm
Với Vũng Tàu
Mấy khi…
Hương đôi lứa
Dậy đường đi
Quyện hương biển
Gió thầm thì
Ru đưa…
Hương mùa hè
Của tôi xưa
Biết tìm đâu?
Chút âm thừa
Sóng xa…
Đường mơ biển
Nối chân qua
La đà đổ dốc
Nhớ và chiêm bao.
NỐI TÌNH
Ước trong bao kiếp luân hồi
Đến nay mới được phút ngồi bên em.
Người rằng: đừng nói gì thêm
Nếu duyên xin hãy để đêm nối tình.
Trại sáng tác Vũng Tàu, tháng 6-2014
TRÔNG EM
Em đi anh đếm từng giây
Giục đêm mau sáng, thúc ngày chóng qua.
Một mình lủi thủi vào ra
Cơm ăn bỏ dở, trà pha hững hờ
Sáng chiều ngẩn ngẩn ngơ ngơ
Hết tơ tưởng, lại tưởng tơ phương trời
Lo em đến, mưa đừng rơi
Phố em nghỉ nắng hơi hơi dịu dàng
Vừa đủ mát, em về làng
Thăm bè bạn, viếng họ hàng, người thân
Biết là vậy – vẫn mong gần
Trông em về sớm nối vần thơ xanh.
KHÔNG ĐỀ 1
Có thể nào như loài ốc mượn hồn
Nhờ vỏ bọc sống ấm thân tồn tại
Đánh mất chính mình, núp trong sợ hãi
Nước lớn nước ròng rình cơ hội chui ra.
KHÔNG ĐỀ 2
Chiều xa biển vắng em rồi
Còn ta với kỷ niệm ngồi ngác ngơ
Ngóng chi con sóng xa bờ
Có – không chín đợi mười chờ? Biển ơi!
Trại sáng tác Vũng Tàu, tháng 6-2014
BT: Vương Chi Lan