Hàng rào đói nắng – Trần Văn Nhân
Em bảo rằng yêu những vần thơ
Rất ngu ngơ anh viết thời vụng dại
Đâu cánh Tygôn hai đứa mình cùng hái
Hoa vỡ bao lần mình vẫn chung đôi
LỤC BÁT TÔI
Tôi nằm vẽ một hồng tâm
Thấy đời vun vút trước tầm tên bay
Tôi ngồi bẻ đốt ngón tay
Hồn thoi thóp thở trong ngày bão lên
Tôi về úp mặt vào phên
Tưởng bưng bít ngọn mà tênh hênh nguồn
Tôi tìm bắt cánh chuồn chuồn
Vui cùng thơ dại nỗi buồn tuột rơi
Tôi lùa bốn sợi tao nôi
Nghe trong cuống rốn nói lời chôn nhau
Tôi chồng khổ chất lên đau
Đứng trên chót vót lạy cầu niềm vui
Tôi hòa trắng xóa đen thui
Thành ra xám ngắt vẽ bùi ngùi thêm
Tôi cầm mười ngón tay em
Vườn khô ruộng cạn lại xênh xang nguồn.
NGÀY ỐM, KHÔNG RA CHI
Ngày ốm yếu như sợi mồng tơi
Buồn xoắn cọng trên hàng rào đói nắng
Mắt kẽm gai y những nốt ký âm
Chiếc lá tròn khô im dấu lặng
Những ngôi nhà thăng giáng
Bà bán vé số khòm lưng một khóa sol buồn
Cây kim đồng hồ
Xuyên thấu đâm vào tĩnh mạch thời gian
Rút cạn từng giây cuộc sống
Mỗi vòng quay
Gạt bằng bao hy vọng
Bấy nhiêu mấp mô
Thất vọng cũng bắt đầu
Mấy hổm rày ngồi đợi ngày sau
Mong nắng mới lùa đi mưa đã cũ.
ANH CÒN LẠI ĂN NĂN
Trả lại em phố cũ hẹn hò xưa
Lũ ghế đá bầy sẻ nâu ngơ ngác
Chú ve con, lá phượng già xào xạc
Tháng tư phân vân buồn rất lạ lùng
Trả lại rồi ngày tháng đó riêng chung
Giờ tan lớp đứng chờ nhau trước cổng
Một chiếc xe hai người yên sau trống
Cái song ngang như một sợi chỉ hồng
Trả lại rồi tên hai đứa song song
Dòng nhật ký chữ nghiêng đè nét thẳng
Điều cần nói lẽ ra không cần lặng
Phải viết luôn anh lại chấm xuống dòng
Trả lại rồi hàng ghế xếp vai ngang
Ngăn bàn giấu lá tình thư nhét vội
Trang chép phạt anh dặn lòng nói dối
Lại ngại ngần sợ tội một người tin
Trả lại rồi quán xá đứng lặng im
Cà phê đá khuấy chung thìa chùm ruột
Thuốc lá châm khói cay không biết nuốt
Để bây giờ thỉnh thỏang vẫn ho khan
Trả lại rồi giờ văn toán khó khăn
Em ngồi khấn thầy cô mai đổ bệnh
Nắng đầy sân anh chờ mong bão đến
Nhác nên giờ đời cơm gạo sống nhăn .
Trả hết rồi anh còn lại ăn năn…
EM RẤT YÊU ANH….
Em bảo rằng màu tím đáng yêu
Nụ hôn đầu ta hẹn mùa sim chín
Bao nhiêu năm lối rừng xưa lấp kín
Lá rơi đầy chẳng giấu được tình ta
Em bảo rằng thích hoa Bằng lăng
Nhuộm tím đường những chiều gió nổi
Hai đứa lang thang theo thằng cháu nội
Hoa rụng buồn mình lại rất vui
Em bảo rằng yêu những vần thơ
Rất ngu ngơ anh viết thời vụng dại
Đâu cánh Tygôn hai đứa mình cùng hái
Hoa vỡ bao lần mình vẫn chung đôi
Em bảo rằng mê nhất biển khơi
Gió thổi mơn man, thùy dương xanh ngát
Sóng xóa nhòa dấu chân ta trên cát
Sóng chẳng thể nào tách hai đứa xa nhau
Em bảo rằng ước chi là ánh trăng
Bàng bạc dịu hiền ngàn năm diễm tuyệt
Trăng mấy mùa đi về tròn khuyết
Tình chúng mình năm tháng vẹn nguyên
Em bảo rằng em rất yêu anh,
Dù có khi anh làm em rất ghét
Anh cười bảo bởi vì em xinh đẹp
Nên Ông Trời bắt anh xấu đấy thôi
NHỚ QUÊ
Đường quê có mấy khúc quanh
Mới đi một đoạn tôi thành người dưng
Để giờ mưa xối xả lưng
Thèm cay, mặn chén ruốc chưng, rưng buồn
Thấp, cao, vừa mỏi cánh chuồn
Râm, mưa, hay nắng cũng hồn bão giông
Quê nghèo xơ xác đụn rơm
Đốt bao nhiêu rạ không thơm nổi chiều
Cái nơm chụp xuống ruộng nhiều
Mò, khua, nắm, bắt chỉ điều rủi may
Mùa hè đỏ trái ớt cay
Một ngày ly loạn kéo vày tôi đi
Cúi trên bàu nước xanh rì
Lòng đau day dứt thầm thì ruột đau
Cái buồn xoắn lấy lách lau
Xa quê – xa đến bạc màu tóc tai
Tình quê – lặn một chiếc gai
Vẫn chưa lể để nhói hoài… nhớ quê.
Biên tập: Vương Chi Lan