Gánh thơ – Ngân Hà
NGÀY TA ĐƯỢC YÊU
Một ngày Ta được yêu
Một ngày thôi rong rêu
Chim trời say ca hát
Ta nâng niu phận mình
Một ngày Ta bình yên
Chìa bàn tay đón gió
Nắng chan hòa quanh Ta
Một ngày Ta ru ta
Trong tình yêu năm tháng
Bốn mùa bừng hương hoa
Một ngày Ta gọi ta
Về bên ngôi nhà cũ
Trang hoàng lại yêu thương
Một ngày Ta đi xa
Môi mền như muốn nói
Cảm ơn người yêu Ta…
3/11/2014.
ĐÔNG
Ta thấy đông trên từng con phố
Sắc khăn quàng vai áo em
Ta thấy đông trên gương mặt cũ mèm
Cây trút lá và bầu trời xám ngoét
Bước chân trần co ro
Ta thấy đông từ con gió
Chích da mềm hơi thở khói sương
Ta thấy đông từ những con đường
Người xưa vắng chỉ còn ta trơ lại
Ngác ngơ đếm giọt sầu
Này đông hỡi nụ cười buốt giá
Ngồi cùng ta một chút tựa vai nào
Để có thể nói điều chi ấm áp
Nhìn trong nhau thấu suốt ân tình
Em sẽ hiểu đâu là phiền muộn
Giá lạnh nào thực sự của con tim.
25/10/2014
TIỄN THU
Có một ngày em tiễn mùa đi
Sen bịn rịn gói hương vào cốm
Gió sông Hồng bối rối triền đê
Có một ngày tà áo vân vê
Mắt ngân ngấn nhìn mây thong dong trắng
Cỏ tần ngần bỡ ngỡ một bờ thương
Có một ngày thu bỏ ta đi
Ngập ngừng nắng ngô đồng lá đổ
Em heo may se khản giọt chiều
Thu ơi!
Lời đã ngỏ có khi nào lỗi hẹn
Ngơ ngác em về… Ngơ ngác thu đi…
12/10/2014
GÁNH THƠ
Ta đi rao bán thơ mình
Như bán đon quế cuối ngày chợ tan
Ra về con nước chảy tràn
Mây trời một vũng hoàng hôn nhuộm buồn
Có ai vá víu tâm hồn
Xin cùng khâu lại chút buồn đa mang
Một đời bỏ ngỏ hồn hoang
Áo cơm rêu mốc men loang lổ tình
Yêu say con chữ hương trinh
Để cho dạ rối tơ mình tơ ta
Bầu thơ cất giữ gọi là
Dành đem đãi khách bạn gần bạn xa
Con chữ là con ngọc ngà
Chưng hồn nên rượu để ta say đời
Chiều về có chút chơi vơi
Gánh thơ như gánh cuộc đời bán rao
22/ 10/2014.
KHÔNG ĐỀ 35
Một hôm ta hỏi mình
Mình tự đâu sinh ra
Một hôm ta hỏi ta
Tim mình bao vết xước
Vết xước sinh từ mình
Vết xước cứ đinh ninh
Có hồn ma nhập bóng
Ngày mù như rừng rậm
Đêm sáng bóng ma trơi
Ngày đêm trong một tối
Chỉ có tôi tự hiểu
Mình đi trong xương lạnh
Sương có hình tiếng gà
Gáy ran gọi trời sáng
Bảng lảng giọt sương sa…
Một ngày tôi gọi tôi
Hú vía về gặp mặt
Chạnh lòng tôi thấy tôi…
25/10/2014.
LÒNG TÔI HỔ THẸN VÌ QUEN THỊ THÀNH
Khi mẹ tôi làm nghề cấy hái
Mẹ tôi cất giứ chiếc liềm như ngải quý trong nhà
Lớn thêm chút nữa tôi đi xa
Cầm con chuột làm anh hùng bàn phím
Thế giới đổi mầu trong ngơ ngác mẹ tôi
Những xung đột ngày xưa tôi chưa thấy
Trong bây giờ con tôi thiếu lời ru
Mùa thu xưa gió và trăng quấn quýt
Tre xạc xào gợi nỗi nhớ tình chung
Trong cao ốc tôi ngồi mông lung
Đèn xanh đỏ đủ mầu thay trăng thực
Phút xao lòng chợt nhớ quê xa
Bóng mẹ già xiêu trong chiều rơm rạ
Thả trâu nhà ăn cỏ đồng ta…
Tôi sống giữa thế giới phồn hoa
Tóc bù rối nhiều khi không kịp chải
Một miếng bánh nhai đợi xe buýt ven đường
Một gia đình phải đi tha hương
Con không kịp tìm trường để học
Lăn lóc trong nhà độ vài mét vuông…
Tôi chợt hỏi mình đang mơ hay thức
Hiện thực là đâu trong mất mát đời người
Những gắn bó giờ đây thành vướng víu
Cản trở nhau và cứ cãi nhau hoài
Những tâm hồn gần như là quái thai
Trườn cái mặt trên tường trang facebook
Thường nhật báo rong quảng cáo giết người…
Tôi thấm thía những gì mẹ tôi từng giữ
Dẫu áo có sờn nhưng vẫn có trời trong
Cho mỗi chiều tôi có thong dong
Chạy theo diều trên cánh đồng bất tận
Mảnh liềm trăng gặt hái lưng trời
Mẹ ru tôi bên giấc nôi
Con tôi ai giữ lời ru bây giờ…
Phận nghèo bước thấp bước cao
Dẫu trong sấp ngửa mẹ luôn ngẩng đầu
Dẫu qua nhiều đẫn sông sâu
Cõng tôi qua lũ tới bờ bình yên
Tôi ngồi nhớ tới mẹ hiền
Lòng thêm hổ thẹn vì quen thị thành
14.10/2014.
MỘT NGÀY VỀ BÊN TA
Ta đam mê một sắc nắng bên trời
Bỏ lại phía sau ngày giông bão
Đường hoàng hôn tím lạ
Trong màu thủy chung
Mắt cười trong veo thuở nhỏ
Giọt nước mắt ái tình
Nụ cười bè bạn thật xinh
Ngày xuân đua nhau nở…
Phía kia thánh khiết lời chuông
Con bò nhẩn nha gậm cỏ
Lũ diều rong chơi
Tóc mẹ ta trắng muốt
Quay tơ se sợi chỉ trời…
Dưới kia
Lũ lượt dòng Xe chạy
Lũ lượt ngổn ngang người như kiến
Đủ sắc màu nhân gian
Chảy tràn… chảy tràn…
Ai còn bộn bề
Mau về chốn quê
Đất tâm cần cày xới gieo trồng
Hương khoai hương sắn ấm nồng
ủ lòng ta ngày giá
Ta đi
Ta đi
Chân trần thôi nhé
Đá sỏi lạo xạo
Gai tứa bàn chân
Không sao
Quê hương thật gần
Hồn ta thong dong mở…
28/9/2014
GIÓ
Một ngày
Đam mê vỡ òa
Cơn gió nhốt trong quả bóng chật
Tìm về chốn hoang
Khát hương trời
Gió bắt dầu lang thang
Quên mùa
Quên biên giới
Chỉ còn lại tình yêu cây cỏ
Cánh chim đau trong ngày giông bão
Đã lành
Gió đẩy chim đi
Tìm bầu bạn
Trong gió
Nguyên sơ tình yêu
Không có gông cùm
Gió trở về triền đê ngày cũ
Hong nắng vàng và hát lời ca sóng
Hóa cỏ may níu chân kỷ niệm
Hương ổi xưa chín rợi trời trong
Có bài đồng dao của trẻ mục đồng
Giòn tan sắc lúa…
Ơ gió…
Loài người luôn bận rộn
Chẳng kịp nhận ra bạn đâu
Hãy cứ là mình, quẳng đi lo âu
Sẽ có ngày họ tìm về gió
Xin lời mách bảo
Ôi, gương mặt lo âu
Thật đáng thương nhường nào…
13/9/2014.
TIẾNG MÙA
Bàn tay xòe đón gió
Nỗi khắc khoải cựa mình
Phím mùa bung những âm thanh thật lạ
Chuyển mình về ngái xa … ngái xa…
6/9/2014.
HOÀNG HÔN ĐỎ
Ta hát lời con tim tự bạch
Những cung trầm cảm xúc
Trong giấc đời khao khát một niềm yêu
Vạt cỏ chiều xanh trong thổn thức
Níu niềm riêng tiễn ánh ngày
Ta bộn rộn bao điều bỏng cháy
Phía hoàng hôn choàng đỏ kiêu sa
Đam mê hỡi đọa đày chi vậy
Lá vàng bay trong quãng thu buồn
Thôi khép lại suối tình còn muốn chảy
Con đập nào ngăn lũ lòng ta?
26/8/2014
CÓ…
Có cánh rừng già trong ta
Thầm thì miên man lời trầm mặc
Có dấu chân nai giẫm lên cỏ ải
Tìm về mùa xuân
Có ở đâu đây
rất gần
Tiếng mo cau vườn mẹ
Rớt xuống giấc hè
Thành gió…
Hiu hiu
Có ở đâu đây
hương nhài con gái
Rỡ ràng vườn trăng
Có một bàn tay ngượng ngịu
Nắm lấy nhau đi qua con đường nhỏ
Con tim tự tình…
Có bao điều cứ ngỡ đã xa xôi
Giờ sống lại trong hình hài khô vỏ
Ta chợt hiểu
Đời cho ta nhiều thứ
Vui buồn nào cũng có ngọc ngà.
23/8/2014.
LỜI CHIM
“Con chim bị thương sợ cành cây cong”
Nó luồn vào khóm oải hương ẩn náu.
Oải hương ngại phiền
Nên khéo bảo:
“Chim ơi!
chỗ của mi ở kia”
Chim lết chân trần
Chui vào bụi gai hồng.
Gai hồng tự vệ
chim đau.
Trong sâu thẳm mẹ chim nguyện cầu:
“Con ráng lành vết thương”
Một ngày
chim lành đôi cánh
bay lên
Khóm oải hương ngơ ngác
Những chiếc gai hồng ngác ngơ…
Lời mẹ chim lại vọng về thủ thỉ
“Con mặc đi
Hãy mở rộng tầm cao”
Chim vỗ cánh và cất tiếng hót chào
Lời lảnh lót không còn đau buồn nữa
Chim thấy mình đã biết yêu thương
Chim thấy rằng những khóm oải hương
Trồng trong chậu sao biết trời giông bão
nỗi đau khi bão bẻ cành?
Chim bay về vui với trời xanh
để lại phía sau oải hương gai hồng và giông bão…
14/4/2014
Biên tập: Vương Chi Lan