Đêm giao thừa đầy sao – KIM HÀI
Liễu khệ nệ bê chậu mai lê hết chín bực thang dốc ngược. Vừa đến trước cửa phòng, xém chút nữa Liễu đã buông tay.
Chậu mai rơi cái bịch, vừa đủ làm rơi rụng mấy cánh mai vàng tươi. Chỉ vậy mà Liễu xót xa như bị mất tiền. Cô vội vàng mở cửa, rồi mở luôn cánh cửa nhỏ thông với một ban công nhỏ xíu, dùng để phơi phóng áo quần, và cũng lấy chút gió mát cho căn phòng tiếp mái này. Quẳng cái ví lên giường, Liễu xắn tay làm thêm động tác cuối cùng là bê cây mai đến vị trí thích hợp. Căn phòng như cái hủ nút, lẳng nhẳng đủ thứ đồ đạc, chẳng còn chỗ nào trống đủ. Để trên bàn thì chậu mai muốn to hơn cái bàn. Mà có cố để đây thì sợ nó cũng không sống thọ nổi, lỡ chưa hết ba ngày Tết mà hoa khô héo rụng sẽ xui xẻo cả năm. Bây giờ Liễu mới đâm hối hận cho sự nhẹ dạ của mình. Đúng ra, Liễu muốn mang về một chút hương sắc mùa xuân để làm thay đổi bầu không khí cô đơn buồn tẻ của căn phòng trọ. Vì vậy chiều nay, sau khi tan sở, túi rủng rỉnh tiền thưởng Tết, Liễu dạo một vòng quanh chợ hoa gần nhà. Chợ hoa mở trong một khu công viên đang còn xây dựng dở dang, nên hơi vắng khách. Trong lúc Liễu ngắm nghía chậu hoa hồng, thì anh chàng bán hoa cố nài kéo khách mua những chậu mai bon-sai.
– Ngày Tết chưng chậu mai vừa làm đẹp nhà, vừa xua đuổi tà ma..
Câu nói của anh ta làm Liễu chú ý. Phụ nữ ít nhiều đều có chút máu dị đoan mê tín.
– Đây, cô xem, chậu mai này được ghép bởi hai loại bạch mai và hoàng mai. Ghép theo thế vạc bay, lấy cảm hứng từ bài hát “Như cánh vạc bay” của Trịnh Công Sơn… Đẹp như một bài thơ. Hai năm mới chăm được như vầy. Hoa to khỏe, mỗi chùm đơm dày hơn cúc… Giá lại rẻ rề, chín chục ngàn.. Chơi năm nay,sang năm chơi tiếp, khỏi mua. Rất vừa vặn chưng trong phòng nhỏ…
Liễu mềm lòng. Tính Liễu vẫn thế. Cứ nghe những lời nói trơn tru nhẹ nhàng, có chút thơ nhạc là Liễu bị hút liền. Cô thò tay vào túi, nhưng vẫn còn so đo bởi số tiền mua hoa lớn hơn nhiều so với dự định. Một người đàn ông bụng phệ, trung niên đứng cạnh cũng có vẻ thích chậu mai. Ông ta nhìn tới nhìn lui, gục gặc đầu… Vậy là Liễu vội vã móc tiền ra như sợ của quý bị phổng mất. Giờ đây, bình tĩnh lại Liễu ngờ ngợ mình hơi phóng tay không cần thiết. Nhưng chuyện đã dĩ lở, Liễu không muốn sống mãi với sự hối hận, vả lại, khi đứng một mình chậu mai thật nổi bật. Giờ việc cần thiết là đặt nó ở đâu đây, một nơi có nắng, có gió mà có thể ngắm được. Liễu sực nhìn ra cái ban công nhỏ. Tuyệt vời. Thế là cô quyết định mang cây mai ra ngoài, kê nó lên một cái ghế nhựa cao, đủ để nhìn thấy toàn chậu mai qua cửa sổ.
Không thay quần áo, Liễu ngồi ngắm cây mai đóng khung trong ô cửa nhỏ, tựa như Liễu treo lên đó một bức tranh hoa. Một bóng người hiện ra giữa bức tranh hoa của Liễu. Từ bên này cửa sổ, Liễu nhìn thấy đôi mắt mở to ngạc nhiên trên gương mặt xương xương cương nghị. Cái đầu nghiêng qua nghiêng lại như muốn tìm cái gì đó. Liễu mỉm cười, tim đập mạnh. Anh ta là người hàng xóm vừa dễ thương mà cũng vừa khó chịu của Liễu. Cách nay hai tháng, lúc anh ta mới dọn tới, Liễu tức điên người chỉ muốn dọn đi nơi khác. Chuyện có thể hiểu được, vì hai căn phòng trọ chỉ cách nhau một con hẻm. Mái tôn bên này chào sát mái bên kia. Có anh ta, Liễu không còn thoải mái mở cửa để đón chút không khí trong lành. Chẳng lẽ cô lại nằm tênh hênh trước cặp mắt người lạ khác giới lúc nào cũng có thể nhìn thấy. Và anh ta chẳng tế nhị chút nào, bàn làm việc kê ngay chỗ cửa sổ, cánh cửa hầu như không bao giờ đóng. Tự nhiên, Liễu cảm thấy mình bị o ép mà không thể nói nên lời. Liễu bực mình đến nỗi bắt đầu nghĩ đến chuyện đi thuê căn phòng khác.
Cho đến một đêm mùa hạ, trời rất nóng, điện cúp bất chợt. Liễu như người bắt được vàng. Không thắp nến, cô mở tung cả cửa hông lẫn cửa sổ, đón không khí tươi và cả chút tự do mà những ngày qua tưởng như đã đánh mất.
Căn phòng đối diện chập chờn ngọn nến nhỏ. Liễu có cảm giác chiến thắng khi thấy mình thỏa thuê theo dõi các hành động của anh hàng xóm. Hầu như anh ta không để ý chuyện mình có thể bị nhìn ngó, vẫn mải mê bên bàn viết. Món tóc dài lòa xòa trên trán. Đôi môi lúc mím chặt lúc nhếch mép mỉm cười một mình. Chưa bao giờ Liễu ngắm một người khác phái kỹ như vậy. Và không hiểu sao trái tim cô bỗng dưng xao xuyến lạ lùng. Cô đưa hai bàn tay áp lên đôi gò má đang bừng bừng nóng ran. Ngọn đèn bên kia vụt tắt. Đêm tối bao trùm khắp nơi khiến Liễu trở nên dạn dĩ. Cô bước ra ngoài ban công. Bóng người trước mặt Liễu rất gần. Liễu đưa tay chặn ngực để ngăn bớt tiếng đập mạnh trong ngực mình.
– Trời nóng quá…
Anh ta nói với Liễu chăng? Liễu không biết, nhưng giọng Nam bộ đồng hương, nhẹ nhàng chân chất khiến Liễu cảm thấy thân thuộc. Cô mạnh dạn cất tiếng trả lời, cũng lối nói bâng quơ, không đầu đũa:
– Chắc sẽ mất điện suốt đêm.
Người thanh niên nhoài người ra khỏi ban công, nhìn lên chỗ hở của hai mái tôn:
– Chỉ như vậy mới nhìn thấy được bầu trời đêm. Đêm nay trời rất nhiều sao.
Liễu bắt chước nhoài người, suýt nữa cô đã hổng chân nếu không có cái đỡ tay mạnh mẽ của anh:
– Đừng, mái nhà của cô dài hơn.
Liễu đỏ mặt lúng túng gỡ mái tóc dài như đang vướng giữa mấy ngón tay của anh ta. Cô bực mình vì mắc cỡ nhưng đồng thời cũng thinh thích như vậy.
– Để tôi tả cho cô. Tôi nhìn thấy một dãi mây vắt giữa lưng trời, trong đó chi chít những ngôi sao màu ngọc. Chòm sao Vệ nữ là rực rỡ nhất… Bao giờ phụ nữ cũng rực rỡ nhất…
Câu nói sau cùng chẳng ăn nhập gì đến việc diễn tả bầu trời đêm, nhưng Liễu lại cho là rất ý nhị.
Điện trở lại đột ngột như khi mất. Liễu chạy vội vào nhà khi chợt nhớ ra mình đang mặc trên người chiếc áo ngủ mỏng. Cô tắt đèn, đóng cửa, leo lên giường.
– Một cảm giác rất Yo most…
Câu quảng cáo từ tivi nhà ai văng vẳng. Liễu ôm chặt chiếc gối vào lòng với một cảm giác không thể nào tả được.
Những ngày dài tiếp đó, câu chuyện như quay trở về giai đoạn ban đầu. Cánh cửa ra ban công vẫn đóng im ỉm. Người thanh niên vẫn ngồi sau bàn viết, im lặng với những trang viết của mình. Liễu và anh ta chẳng có dịp nào nối lại câu chuyện đêm hôm đó. Đôi lúc Liễu đánh liều bước ra ban công, khao khát được trao đổi vài lời, nhưng anh ta hầu như không để ý đến tiếng cửa lịch xịch mở đóng bên nhà Liễu hoặc ngẩng đầu nhìn lên.
Có những đêm Liễu lặng lẽ mở cánh cửa sổ, nhìn qua căn phòng tối, hy vọng nghe được dù là tiếng ngáy ngủ nhè nhẹ của anh hoặc bóng anh thấp thoáng đâu đó, song cô hoài công vô ích.
Bỗng nhiên, tim Liễu như có bịnh. Cô cảm nhận được sự bất thường không những ở trái tim tội nghiệp của mình mà ở cả từng làn da, chân tóc. Người buồn buồn rã rượi, nỗi buồn của một kẻ mong ước điều gì đó thấy thật gần mà hoài vẫn chưa nắm bắt được.
– Hay mình đã yêu?
Câu hỏi bật ra vào những ngày cận Tết. Quang cảnh phố phường tấp nập, những gia đình líu ríu sắm sửa, những đôi tình nhân dìu nhau âu yếm khiến những khao khát,ao ước tiềm ẩn trong lòng Liễu trào dâng. Rồi khi ngồi một mình trong căn phòng đóng cửa, Liễu buồn bã vì mối tình câm của mình. Nhưng điều làm cô đau đớn nhất, là cô hiểu rõ sự vô vọng và đáng buồn cười của mối tình này. Đó là một sự vọng tưởng điên rồ nhất, niềm thất vọng cay đắng nhất mà cô phải uống cạn chỉ một mình.
Hôm nay, món tiền thưởng Tết hậu hĩnh sau một năm làm việc khó nhọc khiến Liễu cảm thấy vui vui. Lòng cô lại ánh lên những tia hy vọng, hy vọng về cuộc đời, về tương lai và cả tình yêu cho mình. Cô muốn có một chậu hoa hồng để tô thắm lại niềm hy vọng, nhưng rốt cuộc cô lại mua một chậu mai bonsai lấm tấm vàng hoa với những nụ xanh mập mạp chúm chím. Và may mắn, chậu hoa có một chỗ yên vị hợp lý, thuận với lòng cô. Lần đầu tiên cô được no nê nhìn ngắm người cô thầm yêu mà không sợ anh ta nhìn thấy mình. Nép dưới cành hoa. “Nhân diện đào hoa tương ánh hồng”. Đôi má cô đang ửng hồng, cô nghiêng người trốn sang một góc nhìn kín đáo hơn khi người thanh niên chăm chú nhìn cây mai khiến cô có cảm giác như anh đang tìm kiếm điều gì ẩn dưới bóng hoa.
Chợt có tiếng cười trong như pha lê vỡ. Người thanh niên chồm ra cửa sổ, đưa tay vẩy vẩy xuống phía dưới. Chỉ vài phút thôi sau lưng anh là một cô gái xinh xắn, trẻ trung, tay xách túi vải. Anh quay lại, vuốt má cô gái rồi biến mất khỏi khung cửa sổ, vọng ra là những tiếng cười trầm ấm của anh và trong vắt của cô gái.
Liễu ngồi im lặng trên giường mình, ngồi như một tượng đá thinh lặng. Bên ngoài cửa sổ, vài cánh mai rơi chậm. Trái tim Liễu như đông đá và càng lúc càng bóp chặt, chật cứng trong lồng ngực. Cô muốn đứng lên đóng kín khung cửa sổ, nhưng cô không thể nhúc nhích chân tay. Nỗi thất vọng trộn lẫn với niềm chua xót dâng lên dâng lên. Cô vùi đầu, trùm chăn để mặc cho nước mắt tràn ướt gối…
Người thanh niên không có mặt trong khung cửa hoa của Liễu mà thay vào đó là cô gái. Cô ngồi đó với gương mặt tràn trề hạnh phúc, với nụ cười trong như pha lê. Chỉ có tiếng cười là dội vang, còn tiếng nói thì rất nhẹ, nhẹ như họ chỉ thì thầm bên gối.
Liễu không thể đóng cánh cửa và bê cây mai đi chỗ khác. Chút tự ái con gái trong cô đã ngăn cản cô làm theo cảm xúc của mình. Rồi cô trốn chạy bằng cách bỏ đi. Cô ra công viên và chỉ trở về khi tất cả đều tối mịt và im ắng.
Chiều 30 Tết. Liễu không thể lang thang mãi khi nhà nhà đều tụ hội. Cô lặng lẽ trở về với mấy cái bánh chưng, chút trà mứt và hũ dưa món. Tết của người xa xứ đơn giản, cô đơn. Điện không có. – Quá tải! Tiếng ai cằn nhằn ngoài ngõ. Thấp thoáng những chiếc đèn dầu. Liễu lần mò đếm từng bậc thang. Đúng chín bậc, cô tìm chìa khóa mở cửa vào phòng.
– Tối như đêm ba mươi. Cô mở cánh cửa ra ban công. Căn phòng đối diện cũng rất tối. Không có tiếng ai cười nói. Hẳn họ đã ngủ yên. Cô không buồn nhìn qua tìm kiếm. Một mùi hương thoang thoảng. Cô nhớ đến cây mai khát nước đã hai ngày nay. Châm một ngọn nến nhỏ, cô vào buồng tắm, tay xách xô nước, tay cầm gáo nhựa, bước ra ngoài đến bên cây mai nhỏ. Hình như cây mai khác trước. Những chùm hoa nở dày bịt và lạ lùng thay, chen giữa những chùm hoa và lộc non, đong đưa những cánh chim bằng giấy đủ màu ẩn hiện qua ánh nến hắt ra từ bên trong khung cửa sổ. Cô ngạc nhiên đứng nhìn như không tin vào mắt mình…
– Em gái tôi xếp. Tết nào nó cũng xếp cho tôi một lô chim hạc.Mỗi con hạc thể hiện một mơ ước. Tôi tặng lại cô đấy. Cô nhận cho.
Liễu đứng chôn chân một chỗ, mắt đăm đăm nhìn sững vào những con hạc.
– Làm sao mà anh có thể treo lên cây mai?
Liễu hỏi một câu thật ngớ ngẩn. Người thanh niên không trả lời, chỉ nói nhẹ nhàng:
– Cô ước đi… Đêm nay, nhất định những con hạc này sẽ chở những ước mơ đẹp nhất của cô lên trên trời sao kia… Cô có muốn nhìn bầu trời sao kia không? Đêm nay cũng có rất nhiều sao.
Liễu đứng yên. Đêm dịu dàng quấn quanh cô. Hương hoa mai ngọt ngào như tẩm mật. Hình như cô nghe rất rõ những âm thanh xôn xao của hàng tỷ tỷ ngôi sao trên dòng sông Ngân. Cô đáp lại bằng một giọng thì thầm rất nhẹ:
– Em rất muốn…
Biên tập: VƯƠNG THIÊN NGA
Chuyên mục
BÀI VIẾT MỚI
thanhdan0 Comments
Tháng Ba với Ký ức chao nghiêng – VƯƠNG THIÊN NGA
thanhdan0 Comments
Huỳnh Tấn Bảo – C h à n g H ọ a s ĩ tình t h ơ – Lê Nhật Ánh
thanhdan0 Comments