Đánh mất mùa trăng – Vương Chi Lan
Có khác gì chuyện tình mồ côi
Một nửa của anh mây vừa che khuất
Nửa còn lại đây hé lộ chân trời
Tự thơm hương của đất
……………………….//…………………………..
Vầng trăng em vẽ lại rồi
Trăng đêm nay như chiếc đĩa vỡ làm đôi
Em và anh mỗi người một nửa
Nửa của anh, anh đã lấy đi rồi
Nửa của em không đủ sáng anh ơi!
Chiếc đĩa kia không thể mở lời
Khi chỉ còn một nửa
Một nửa kia đã khuất
Chẳng thể nào cố được
Lật ra mặt trước
Lật về mặt sau cũng chẳng thành đôi đâu.
Cho dù là điều ước
Thì ra chuyện đời thường
Họa chăng có được nhưng chỉ là mơ thôi
Ở trên trời mặt trăng có đôi lúc buồn
Mây lững lờ trôi lúc nhanh lúc chậm
Mưa rơi mất rồi…
Có khác gì chuyện tình mồ côi
Một nửa của anh mây vừa che khuất
Nửa còn lại đây hé lộ chân trời
Tự thơm hương của đất
Phải chi tình yêu cho em một thông số đếm
Để biết ít, nhiều
Cho em mùi hương cây trái
Để nếm, hay không nếm ngọt ngào hoang dại…
Hay định vị dùm em hai mùa mưa nắng…
Cái rõ nét miền Nam
Cái ỡm ờ miền Bắc
Vầng trăng em vẽ lại rồi
Dùng dằng chi hai nửa
Con trăng nằm tĩnh mịch một nửa không nên lời.
Đánh mất mùa trăng
Lúc cuối đời
Mới chợt nhận ra
Hai trái tim đang cùng suy nghĩ
Bởi ngăn cách những điều vô lý
Trói hồn anh và trói hồn em
Mỗi đứa một góc trời
huyền bí!…
Khi chiếc lá còn xanh
sắp hết ngày nhá nhem
Mới hiểu được giọt sương mát dịu trong lành
Khi chiếc lá bất lực
Không thể níu thêm ngày!
Biết làm gì với tạo hóa đây em?
Người đi miền đất mới
Nơi chân trời vô định
Đánh mất mùa trăng
Để lại em trầm lặng
Bóng tối đan xen
Rồi từ đó
đêm đêm…
Cung buồn ai khảy mà đau
Như hình với bóng lệch nhau kiếp người
Lá xanh nay đã vàng rơi
Trơ vơ
Hạt khóc
nợ đời
lặng câm.
Giọt đau
Cánh hoa mùa trước còn rơi
Anh là chiếc bóng qua thời lấn loang
Chiếc bóng mờ dưới trăng vàng
Dù đêm đen trắng, lỡ làng giọt đau
Chiếc bóng anh, bóng cỏ lau
Phất qua buốt lạnh khăn nhàu giọt thương
Bức tranh kia cũ dị tường
Em mang trả, anh soi gương chính mình
Ngậm lòng chữ viết lặng thinh
Mắt lơ ngơ xót chút tình đang rơi
Nói chi… nói chẳng tròn lời
Thà im lặng… trên mặt người chông chênh.
Cỏ sau đồi đã mọc
Em có muốn cùng tôi
Giật tháp chuông nhà thờ
Để chúng mình thành đôi?
Cuộc đời là ảo ảnh
Tội – phước đâu của trời
Cứ yêu đi đừng khóc…
Nói chi em nghẹn lời
Một mai sớm em về
Cái nơi người ta gọi
Xa biệt… khuất sau đồi
Thì còn ai nhắc đến
Chuyện ngày xưa qua rồi?
Sẽ có lúc… em ơi!
Tên em không buồn biết!
Tên tôi xoá trên đời
Cỏ sau đồi đã mọc
Thơm ngát không nên lời.
Biên tập: Vương Chi Lan