Cuối thu – Yến Phượng
THƯƠNG HOÀI ” CHIM SÁO NGÀY XƯA “
Sáo ơi đừng vội sang sông
Để tôi đứng lặng giữa dòng nước xuôi
Mái chèo khua, dạ bùi ngùi
Tương tư câu hát buồn vui những ngày…
Chút tình đã trót nặng vay
Mỏi mòn bến nước – bèo mây cũng đành
Muôn đời lá cỏ mong manh
Vẫn còn vương vấn nửa vành trăng xa
” Sáo bay bỏ lại mình ta ”
Ngỡ ngàng ôm trọn khúc ca lạc vần
Mơ màng muôn giải sông Ngân
Trời cao nghiêng xuống cho trần thế… đau
Nâng niu nửa mảnh tình nhàu
Chẳng phai là chút tím màu thủy chung
Chốn xa xôi – chẳng ngại ngùng
Xin chờ nhau đến… tận- cùng- thời -gian…!

TIỄN
Kỷ niệm từ lâu lặng yên trang giấy
Nay cồn cào thức dậy giữa tim ta
Nỗi đau xưa – giữ hộ kẻ đi xa
. . . bất chợt hóa tâm tình người ở lại
Chuyến tàu lăn – từ đây ngút ngái
Một mình trăng thổn thức phía trời đêm
Đến lúc nào anh mới hiểu lòng em
Để câu thơ bớt đau từng câu chữ
Tình quê hương réo gọi người lữ thứ
Bên mẹ – cha… xuân sẽ ngọt ngào hơn
Chỉ mình ta nhận lấy nỗi cô đơn
Trong cái vẫy tay cuối ngày đưa tiễn
Không rát bỏng mắt nhau – như khi đến
Ngơ ngác buồn lặng dõi bóng tàu qua
Mặc cho hồn vỡ vụn dưới sân ga
Theo gió cuốn… tro tàn tan tác khói
Lúc nào đó trên dặm đời bước mỏi
Ký ức về – anh mở lá thư… xem
Có bao giờ thấu được những lời em
Như thơ anh trở trăn – từng câu chữ…?!
TẠ TÌNH
Anh nói không yêu em
nhưng vẫn muốn ôm vào lòng
… nhen lửa tàn đông
bão giông ngưng biến động
trong hoang lạnh tim đời
Nỗi nhớ chơi vơi
con sông nhỏ khát khao biển rộng
… một ngày được sống
giữa trào dâng cuộn sóng trùng khơi
mỗi âm vang hơi thở đất trời
dội vào tim – xôn xao từng khoảnh khắc…
Em chẳng bận tâm những điều nhỏ nhặt
Anh nói yêu ai
và ai nói yêu anh…
Bởi những ràng buộc – ghen tuông – đố kỵ
… chẳng làm thành Tình Yêu
Vòng tay anh nói được nhiều điều
cả ánh mắt… và đôi môi rực cháy
chỉ cần bên nhau giây phút ấy
đã giàu có hơn trăm đêm dài – ôm ấp tiếng yêu suông
Tìm kiếm được chi ở những cái bình thường
mặt hồ phẳng – quanh năm không luồng gió
ta chết chìm trong vùng bình yên đó
chợt ngẩn ngơ – viên đá cuội nhớ… mình!
Ta hồi sinh trong ánh nến lung linh
tim rạo rực vắt cạn mình để Sống
cả kiếp đời cháy khôn nguôi hy vọng
cõi nhân gian lấp lánh ánh thiên đường
Ta trở về trong điệp khúc yêu thương
… để hát tiếp lời trái tim thơ dại
mỗi ban mai gọi nắng về trang trải
mãi trăm xuân… hoa trái vẫn tạ tình!
NHỮNG LỜI YÊU
Em đã từng yêu tha thiết
một người – không phải là anh
Cõi nhớ – nõn xanh
… mặc thời gian hoen màu lá đổ
Chiều nay trên phố
ai cũng bảo mình đẹp đôi
Hạnh phúc trong mắt người
nghẹn ngào một nỗi…
Góc giáo đường
em thật thà xưng tội
Với ngôi cao Thiên Chúa ngự tim anh
Tình yêu – sợi tơ xanh
buộc lòng vào dĩ vãng
Vườn yêu xưa – nhón chân trần lãng đãng
mang theo về vị ngọt hương may
Những lời yêu – gió chẳng thể thổi bay
ra khỏi miền ký ức
Từng ánh sao vẫn thao thức
bằng nguồn sáng triệu năm xưa…
Anh thấy không – trời đã tạnh mưa
Giọt nước nào cũng lắng sâu lòng đất
Tan đi mà không mất
Hẹn mùa sau trong trẻo khúc dạo đầu
Chút tâm tình gởi trọn cho nhau
Em và anh hãy giữ
… cả những gì đã trở thành quá khứ
Để muôn đời đẹp mãi những lời yêu!
CUỐI THU
Con quay về… nhặt nhạnh tuổi thơ
Đánh thức giấc mơ nõn tươi vòm lá
Vài vạt gió cố lay mềm gốc rạ
Cuối đồng xa – Mẹ oằn gánh lưng chiều
Đêm thu tàn – trăng bóng ngả liêu xiêu
Ánh vàng vọt rây đều qua song cửa
Nhoi nhói lòng – xé mình hai nửa
Dòng sông ngược nước – tìm nguồn
Trắng trùng khơi – nức nở mưa tuôn
Loang loáng chớp quay cuồng ảo mộng
… như chim non rã rời đôi cánh mỏng
Mơ chiếc xuồng nôi ăm ắp lời ru
Từ ngày… địa đàng trơ nhánh mù u
Vàng cánh bướm hóa thân nơi biển lửa
Phúc âm buồn – mang mang tình chan chứa
Mấy mươi năm khắc khoải vọng bên lòng
Ngót nửa đời ruổi kiếm diêu bông
Đôi lần cố… vớt sao sa xoáy nước
Trái tim vỡ – chưa lần nguôi mơ ước
Chiu chắt từng hạnh phúc lẫn… niềm đau
Chưa sang đông – rét đã lậm trời sâu
Chong nỗi nhớ hong canh dài thao thức
“Gió mùa thu…” luồn se đáy ngực
Câu… đứt rời lửng nghẹn phía mênh mông!
Biên Tập: Vương Chi Lan