Chiều Say – Nguyễn Mậu Triết
Mở
Thời gian trôi
Rồi đồng khô cỏ cháy
Một góc trời mù mịt
Gió
Tro bay
Giòng sông chảy
Con đò say sóng ngược
Cuối con đường người bước vội
Hồng phai
Chiều Say
Mưa xé toạc dáng chiều
Hoàng hôn về vội vã
Ta xé toạc lòng mình tìm gặp bóng hình em
Vẫn dịu dàng cuộn tròn trong nỗi nhớ
Mà nổi nhớ cay nồng hơn men rượu
Cho ta say
Chiều nay
Và mười năm rồi vẫn thế
Những cơn mưa cứ ngập đầy kí ức
Trôi bồng bềnh kỉ niệm
Ta cấu cào lên vết thương vừa kín miệng
Say… trong cơn đau
Lay buồn
Ngó hoài dưới đáy ly không
Tìm em mất hút
Tôi trong sững sờ
Đi-về
Mòn gót cơn mơ
Quá đêm nâng chén nhấp hờ
nhớ
quên
Góc quen
Chạy thục mạng về phía trước
Lưng hằn đòn roi xua duổi
Lạc bầy
Sói hú chiều mưa
Rụng buồn chết điếng
Rung khăn sương phủ lạnh thây mơ nằm
Gõ
Mưa gõ vội vài âm rụng
dội vào trưa
Rớt gió
Chim gõ kiến gõ vài âm treo
Lơ lững cuối mùa
Mùa dựng nắng hắt hiu
Người ngồi gõ
Lộc cộc
Bước ngựa chồm lắc quá khứ đầy/ lưng
Âm vang theo ngày
Vọng
Chừng đó rồi tan
Thơ
Người gõ rời âm rạc
Lạc vào khoảng nào đó
Rồi quên
BT: Vương Chi Lan