Biển mang màu tình người – Kiều Mai Ly
KHÚC THEI MAI GIỮA SÀI GÒN
Loài dế lạc bầy cuối vườn chuối kêu chưa thôi
tiếng kêu tìm bạn tình, có lẽ
Khúc dân ca đầu hôm ai bỏ dở nửa chừng
âm vang lửng lơ trong gió
làm thức giấc mơ hoang
Trên lưng bò còn vương mấy cọng rạ
lũ dê đã về chuồng
dường nắng Phan Rang vừa tắt
Người mẹ kiên nhẫn mót những nhánh lúa sót lại cuối cùng
khi chiều đã nhuộm thẫm áo chàm
dáng người đi như nhớ
Anh là một vệt sáng buồn
bước vào đời em làm giông gió
Gác trọ Sài Gòn ai hát khúc Thei mai
hồn người như mộng vỡ.
CÓ KHI…
Có khi con gió mùa tình cờ thổi qua bụi ớt
rồi trôi về đâu, không biết
có khi bóng ai như bóng cha vừa đi qua
vào giấc loài dế mun mất nhà gáy buồn từ kẹt cửa
Có khi em chợt quên bẵng khuôn mặt anh
Như loài hoa hồng héo rụng mẹ quét vào chiều
cuống khô còn lưa nước mắt
không cách nào ghì níu lại
như cái Út đánh rơi viên bi tuổi thơ
vào quên lãng
Em có thể lục album ảnh cũ để nhận mặt anh
nhưng em đã không
như em không muốn phone để được nghe giọng
cha trầm và ấm
dù không cách nào đánh thức
kí ức đã rất xa.
Có khi bất chợt em quên rất nhiều khuôn mặt.
BIỂN MANG MÀU TÌNH NGƯỜI
Ngược rét về quê ta tháng Chạp xanh
xe ngược nắng đưa ta đi
ta quanh co đường Bình Tiên Vĩnh Hy Ninh Chữ
biển với ta làm một
ta giữa biển như viên sủi trắng trong ly không ngọt
vũ điệu Apsara cùng sóng
mênh mang
Vĩnh Hy cũ như giấc mộng
người về lấy bóng cây làm chốn nghỉ
lấy gió lành làm rong chơi
Ninh Chữ mới như đời
nhật tân nhật nhật tân ta tràn nhựa sống
cho trẻ lại tình anh
Ngược gió ta lên quê em Phước Thắng
đám heo “giũ” theo mẹ đi như củ khoai
nhà chuồng cu người hiền như đất
mà sao ta hoài yêu đậm
Ngày về mắt người xanh, biển xanh, lá xanh
tình ta xanh
quanh co Bình Tiên
ngược rét…
ĐIỀU ẨN
Dấu chân tuổi thơ tan như cỏ
dưới nắng trưa mùa hè
dấu chân trôi về đâu, không biết
như bến nước vào lúc sáng sương mờ
không còn cô gái quê nào đến lấy nước
vắng đến là bí ẩn
những vì sao, những loài thú vẫn hiện
bên gốc cổ thụ già
cuộc chiến của loài côn trùng tiếp diễn
tuổi thơ tôi thêm một cánh cửa lạ
mở ra và
từ từ sống dậy
cuốn những chiều sông đi…
chân trần tìm lối ra, thở vào góc thẳm
điều ẩn đơn sơ còn đó
rụt rè và nhút nhát
vẫn lặng lẽ
đi.
MƯƠNG CÁI – MƯƠNG ĐỰC
Mương Cái xuôi về palei em
Mương Đực đổ qua làng anh
cả hai chảy tan vào biển
Tìm nhau
dòng nước phải ngược lên nguồn suối
Anh dám mang phần số loài cá hồi không?
cùng em, ngược về nguồn cội
tìm nhau
Vượt ngàn dòng dữ hay lách trăm vách đá ngầm
ta cùng ngược
cho ngày mai con cháu ta băng băng biển lớn
vẫn còn nhớ về nguồi suối
tìm nhau…
VIÊN SỎI BUỒN
Đời em là viên sỏi buồn
lăn theo bước chân anh lăn mãi
lăn qua những ngày dài những tháng dài năm dài
Ba mươi tuổi hồn trong như lá
tình đậm như cây
theo anh làm ảo mộng
Đêm nay… bốn bức tường và em
anh nơi đâu mà em thao thức?
Đêm sắp hết mà niềm yêu chưa dứt
đồng hồ tích tắc… như nhịp đời rời rạc…
sắp hết xuân rồi, biết không?
Em như viên sỏi buồn
đời thực đời hư đang làm ảo vọng
cùng anh.
SÀI GÒN NẮNG TÌM ANH
Lối đi hẻm vắng
trưa ném từng vốc nắng qua cửa sổ
con đường anh thường đến, có thấy đâu
em chờ anh
S A A I
Chiều tàn chậm, gió hanh
ninh da người
đầu phố – chẳng thấy anh đâu
S A A I
em nhớ anh
Gió bứt vài cọng tóc đen ném qua cửa
lũ trẻ tan trường, nắng nhạt lúc nào không hiểu
em sẽ đi đâu
em tìm anh
S A A I
Đèn đường đã sáng trên bàn tay em
chữ đan nhau trong mơ
chảy dài trang nhật ký
em yêu anh
S A A I…
CHIỀU PHỐ LẠ
Chiều Sài thành không như chiều Phan Rang
người đi như ma đuổi
đứng như mất hồn
Anh ở đâu?
những vần thơ hối hả
anh về đâu? dòng người khối động…
Phố đông lòng em vắng
chân hoang vu vẽ con đường loằng ngoằng
tìm anh, gọi vần thơ cũ
Phố Sài thành khác phố Phan Rang
xe đi không tung tích
xóa dấu chân anh chìm đồi cát Nam Kương
Anh ở đâu?
em
bốn bức tường câm và quãng đường bỏ lại
làm hoang chiều Sài Gòn…
CÓ THỂ VÀ KHÔNG THỂ
Em có thể vứt
như em đã vứt vào chiều hộp son môi
món quà anh tặng ngày Valentine
hộp son môi cao cấp
không hối tiếc
như em có thể bỏ đi chiếc ba lô cũ
ba lô theo em mấy đoạn đời
quê và phố
Em có thể bỏ
như bỏ đi khỏi căn gác trọ
nơi em đã để lại những vui buồn
không một lần ghé thăm
Em có thể
vứt, bỏ, rời xa này khác
sao em không thể chạy trốn khỏi
tình anh…
Biên tập: Vương Chi Lan