Bài thơ cuối cho em – Nguyễn Ngọc Chiến

Nói với em

Nỗi nhớ này anh biết gửi cho ai
Biết nói cùng ai những lời yêu mến
Mơ về ai những đêm dài lưu luyến
Em đi rồi còn lại một mình anh.

Em đi rồi nắng như chẳng còn xanh
Trăng lặn, sao mờ, gió lùa trước cửa
Mưa bay bay đều đều như nhịp thở
Nỗi buồn này anh biết nói cùng ai?

Biết nói cùng ai khi mỗi sáng ban mai
Anh thức dậy thấy mình cô đơn quá
Những gì thân quen sao bây giờ xa lạ
Vắng em rồi càng thấm thía nỗi đau.

Giá ngày ấy chúng mình đừng quen nhau
Đừng nói lời yêu, đừng tỏ tình vội vã
Đừng dành cho nhau những gì tha thiết quá
Đâu đến nỗi bây giờ xa xót cõi lòng nhau.

Ta đã từng hẹn ước tới mai sau
Còn lại những gì ta cho nhau tất cả
Hạnh phúc đơn sơ như cỏ cây hoa lá
Rất gụi gần sao bỗng hóa xa xôi?

Anh với em giờ ngăn cách biển khơi
Người mỗi phương biết khi nào gặp lại
Tình còn đó vẫn hồng tươi thắm mãi
Mà chẳng thể bên nhau một giấc mơ nồng.

Anh trở về trong đêm nhớ ngày mong
Cay đắng buồn vui kết thành kỷ niệm
Sẽ là nốt nhạc ngân rung xao xuyến
Tận đáy lòng anh cho đến cuối đời!

Bên kia em đợi,
bên này anh trông

Yêu nhau ta đã mấy lần
Được nhìn thấy mặt, được cầm lấy tay
Được đắm đuối, được ngất ngây
Được nhớ da diết những ngày xa nhau?

Gió kia đã lặng từ lâu
Mà sao sóng vẫn bạc đầu đó thôi
Hoa kia đâu có còn tươi
Mà sao bướm vẫn lả lơi sớm chiều.

Đã yêu xa mấy cũng yêu
Dẫu cho còn đó bao điều chông gai
Ngựa quen đâu sợ đường dài
Chim trời đâu sợ một vài bóng mây.

Tình yêu giấu ở trong tay
Bên kia em đợi, bên này anh trông
Nhớ thương xin giữ trong lòng
Đừng như chiếc lá mùa đông vội tàn.

Đã yêu, yêu đến vô vàn
Đã nhớ, nhớ đến ruột gan héo mòn
Ta còn một tấm lòng son
Thì tình ta vẫn vẹn tròn như xưa.

Gió ơi, gió đã thức chưa
Chuyển giùm ta nhé bức thư quê nhà
Gửi người yêu ở phương xa
Tấm lòng ta giữa bao la biển tình!

Bài thơ cuối cho em

Đã lâu rồi anh không làm thơ nữa
Những bài thơ anh dành tặng riêng em
Có lẽ nào anh lại dễ dàng quên
Thôi hết nhớ bóng hình ai thuở ấy?

Trong sâu thẳm cõi lòng anh vẫn vậy
Trọn vẹn nguyên sơ như buổi ban đầu
Chẳng thể nào anh quên được em đâu
Dù anh biết ta chẳng còn nhau nữa.

Thơ cho em có màu hồng của lửa
Có ngọn gió nồm tưới mát ngọn cây
Có bông hoa nở, có giọt men say
Có cả khát khao một trời cháy bỏng.

Con thuyền nhỏ chơi vơi nơi biển rộng
Mòn mỏi đợi trông ngày cập bến trở về
Ngọn sóng dập dìu âu yếm vuốt ve
Và rặng dương xanh bốn mùa ru giấc ngủ.

Nhưng chẳng thể vượt qua cơn sóng dữ
Thuyền căng buồm theo gió cuốn đi xa
Giấc mơ xưa đã thôi hết mặn mà
Anh và em ta trở về chốn cũ.

Xưa bên em anh làm thơ mỗi bữa
Gửi lòng mình qua từng chữ từng câu
Thơ tặng em anh viết chẳng hay đâu
Chỉ tình anh trao mới muôn đời chân thật.

Nay duyên phận hai chúng mình xa cách
Thì trong anh thơ cũng tắt giữa chừng
Những vần thơ em bảo cứ rưng rưng
Sẽ chẳng bao giờ cùng anh trở lại.

Xa lần này chắc là mãi mãi
Thơ cho em anh viết hãy còn kia
Nếu lúc nào em nhớ lại chuyện xưa
Hãy xem đó như món quà anh tặng!

BT: Vương Chi Lan

Add a Comment

Your email address will not be published.

.
.
.
.