Ba Bước Tới Mặt Trời (kỳ I – Mùa hoa osaka) – Ngọc Thanh

1. Mùa hoa osaka [starlist][/starlist]

Đang đạp xe lang thang dạo dưới con đường đầy hoa vàng sau giờ tan lớp, một tiếng gọi của ai đó quen quen phía sau lưng khiến Hạ Lan giật mình quay lại. Lan nhận ra anh là thầy giáo trường bên cạnh. Cả thành phố nhỏ miền núi chỉ có hai trường cấp ba; đó là trường Nguyễn Huệ và trường Chuyên. Hai trường lại sát nhau vì cách đây bốn ba năm hai thầy hiệu trưởng là hai người đồng đội cũ cùng trở về sau chiến tranh, những ngôi trường cũ đã bị bom dội tan hoang, họ cùng xây dựng ngôi trường mới cho thành phố. Một quả đồi được san bằng và chia đôi để xây hai trường học. Hai thầy bàn với nhau để lại một khoảnh ở giữa hai trường để làm một sân vận động chung, về sau sân vận động bát ngát với thảm cỏ xanh mượt như nhung. Giờ thể dục tất cả học sinh hai trường đều tập trung ra đó. Những lần đại hội thể thao cũng vậy, học sinh hai trường cùng đứng hai bên khán đài cổ vũ cho đội tuyển của trường mình. Những trận đá bóng bốc lửa cả góc trường, nhất là hội thi cắm trại thật là vui, tiếng cười giòn như ngô rang.


Trường bao nhiêu năm nay vẫn còn đấy và được nhiều lần tu bổ nên càng ngày càng khang trang, khuôn viên xung quanh vẫn nguyên một màu xanh của cỏ và người. Đẹp nhất là con đường từ trường về nhà đi qua quảng trường, con đường mà chiều nào đi học về Lan cũng đạp xe qua đó để thấy lòng bình yên sau một ngày học tập.
– Anh Hưng! Hôm nay anh về đường này à?
– Ừ, anh mới chuyển chỗ ở, giờ anh ở gần trường cao đẳng sư phạm em ạ. Hôm nay học về sớm thế em?
– Hôm nay tụi em học tiết cuối là thể dục nên thầy cho về sớm. Anh cũng dạy xong rồi à?
– Ừ, anh dạy xong rồi.
Hai người đạp xe đi song song dưới con đường. Tụi bạn trường Hạ Lan vẫn gọi con đường ấy là “Đường tình yêu” vì bốn mùa đều có hoa nở đẹp. Hoa bằng lăng, hoa sữa và một loại hoa mà Hạ Lan chưa hề biết tên, nó có màu vàng rực rỡ, những cánh rụng đẹp như bướm bay bên vỉa hè ngập nắng.
– Anh có biết hoa này là hoa gì không anh? – Hạ Lan đưa tay chỉ về phía những cây hoa vàng.
– Hoa osaka em ạ, hoa nữ hoàng đấy.


Bây giờ Hạ Lan mới biết loài hoa ấy tên là osaka. Tuyệt thật! Chúng đẹp mê hồn. Hạ Lan nhớ lại lần quen biết anh chàng có nụ cười mê ly này là một ngày trời mưa. Hôm đó cũng như mọi ngày Hạ Lan đạp xe về nhà, trời mưa rất to. Đang đi thì xe bị tuột xích. Đoạn đường thì vắng không có một tiệm sửa xe nào. Đang loay hoay dắt bộ thì có một bóng áo trắng dừng trước đầu xe cô. Một anh chàng thư sinh với nụ cười dịu dàng hỏi han và không ngần ngại sửa xe cho cô trong cơn mưa tầm tã. Sau Hạ Lan mới biết anh chàng giúp mình ấy là giáo viên dạy vật lý bên trường Chuyên. Anh rất hay mặc áo màu trắng và đi chiếc xe phượng hoàng đen bên dưới những tán cây hoa vàng mỗi chiều tan lớp. Màu áo trắng cũng là một màu mà Hạ Lan rất thích mặc.
– Đường này đẹp thật. Trong quê anh cũng có một con đường nhiều hoa osaka lắm.
– Dạ. Quê anh ở đâu vậy?
– Anh ở Nghĩa Lộ, cách đây tầm 100 cây số.
– Lâu rồi anh có về quê không?
– Mỗi năm anh về một lần thôi em. Hè này anh về. Ở nhà có hai cô em gái rồi nên đỡ lo. Nhà anh xa.
– Nhà em còn xa hơn ấy. Năm cấp 3 em mới chuyển lên đây học, hồi cấp 2 em học dưới Hà Nội.
– Sao Lan không ở dưới đó học cấp 3?
– Sức khỏe em yếu, bác sỹ nói thích hợp với khí hậu miền núi anh ạ. Không khí trên đây trong lành. Vì thế mà mẹ đưa em lên đây học.
– Vậy Lan là con gái Hà Nội, thảo nào anh thấy Lan khác những cô gái vùng cao.
– Khác gì vậy anh?
-Thì… khác là nhìn em rất tiểu thư.
-Ui! Anh đang chê Lan nhõng nhẽo như tiểu thư chứ gì?
– Hi. Anh đâu có chê. Đây là anh nói vóc dáng mà.
Cả hai người cùng cười, họ đi dưới con đường hoa osaka nở vàng mùa và trong lòng có chút gì đó len nhẹ bâng khuâng. Lan mang con tim của một cô thiếu nữ 18 tuổi hồn nhiên nhưng mộng mơ lãng mạn. Lần đầu tiên trong đời trái tim cô có một cảm giác ấm áp kỳ lạ. Họ huyên thuyên đủ chuyện cho đến ngã rẽ đường về nhà anh. Về đến nhà, Lan cất gọn gàng cặp sách, lôi cuốn sổ tay nhỏ và nắn nót viết.
“Ngày… tháng… năm…
Mình biết loài hoa ấy là hoa gì rồi. Cảm ơn anh nhiều lắm…”.
Mỗi buổi chiều không hẹn mà gặp, Lan và anh chàng hay mặc màu áo trắng ấy vẫn đi dưới con đường này. Không biết có phải từ khi biết tên loài hoa vàng ấy mà cô biết làm thơ hay không. Những vần thơ dịu dàng mà Hạ Lan viết trong tập nhật ký bắt đầu có sự xuất hiện của một sắc vàng mơ nồng nàn. Những năm tháng cuối cùng đi học hoa vàng cứ nở xốn xang cả con đường về. Những kỷ niệm thời cấp 3 mơ mộng như gói ghém cả vào những trang vở mùa thi. Con đường ấy là nơi gặp gỡ của hai người bạn, ươm mầm một niềm hi vọng trong con tim tuổi mười tám bé dại ngây thơ của một cô gái. Ươm mầm một chút mênh mang nồng nàn trong trái tim hai bảy tuổi của một chàng trai.

 

2. Chạm mặt bất ngờ [starlist][/starlist] [starlist][/starlist]

Sớm nay Hạ Lan lên lớp sớm hơn thường ngày vì tới lượt bàn của mình phải trực nhật, ngoài nhiệm vụ bí thư chi đoàn, cô còn kiêm luôn lớp phó học tập và giữ sổ đầu bài của lớp. Cái này mọi người vẫn hay gọi vui là “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng”. Thế nhưng Hạ Lan cũng thấy thật thú vị vì những công việc đoàn thể giúp cô mạnh bạo và tự tin hơn nhiều trong giao tiếp.
Hôm nay có tiết đầu tiên là vật lý. Thầy giáo vật lý cũ mới về hưu. Chắc nhà trường sẽ cử cô giáo mới lên dạy. Phải lên sớm một chút để lo sắp xếp gọn gàng lại bàn ghế và lau bảng sạch sẽ đón tiếp cô giáo mới cho cẩn thận. Hạ Lan nghĩ thầm và tự cười một mình.
Công việc vệ sinh lớp đã xong, các bạn trong lớp cũng đã đến đông đủ mà không thấy cô giáo mới đâu cả. Đã quá mười lăm phút đầu giờ rồi. Lớp học bắt đầu nhốn nháo. Lớp trưởng Sơn đứng dậy gõ bàn gõ ghế yêu cầu các bạn trật tự. Hạ Lan đang tính nói lớp trưởng xuống văn phòng hỏi cô chủ nhiệm xem sao thì thấy có bạn đầu bàn gần cửa sổ hô to:
– Tới rồi, thầy tới rồi.
– Thầy á! – Hạ Lan nghĩ bụng, sao lại là thầy nhỉ. Tưởng cô giáo mới chứ.
Thầy giáo bước vào lớp, cả lớp đứng lên chào. Hạ Lan ngước lên nhìn thầy giáo mới với chiếc áo màu trắng và khuôn mặt quen thuộc làm cô sững người.
“Trời đất, ai thế này?”.
Cô ngạc nhiên đến nỗi các bạn ngồi xuống hết cả rồi mà mình thì vẫn đứng, mắt tròn to ngơ ngác nhìn thầy. Thầy giáo mới nở một nụ cười thật tươi chào cả lớp và nhìn Hạ Lan không chút ngạc nhiên, rồi thầy ra hiệu mời ngồi với một nụ cười khó hiểu mà Hạ Lan thấy đáng ghét. Cô ngồi vội xuống ghế, hai tai nóng bừng. Cô nghĩ thầm: Sao anh chàng ấy đang dạy trường Chuyên mà lại sang trường mình dạy cơ chứ. Bỗng nhiên người ấy thành thầy mình.
Cả buổi học thầy giáo giảng bài rất hay mà Hạ Lan nghe chẳng lọt vào tai câu nào. Đầu óc cô cứ quay cuồng đủ thứ suy nghĩ mông lung không định hình được. Hết tiết thầy chào cả lớp, Hạ Lan mang sổ đầu bài lên cho thầy giáo ký. Anh chàng lạnh tanh chẳng mảy may xúc động ấy ký rồi đi xuống văn phòng.
Lũ bạn trong lớp bắt đầu lao xao.
– Thầy giáo trẻ thế…
– Thầy đẹp trai quá, giảng hay nữa chúng mày ơi.
Lũ con gái trong lớp nhao nhao còn Hạ Lan thì ngồi im thin thít. Đứa bạn gái cùng bàn quay sang Hạ Lan hỏi:
– Hôm nay mày sao thế, sao cứ như người mất hồn thế?
– Ơ… không sao…
Cô bạn đưa tay lên trán Hạ Lan kiểm tra nhiệt độ.
– Ừ, hơi nóng đấy. Sốt rồi. Để tao xuống phòng y tế xin cho viên thuốc hạ sốt nhé.
– Thôi, đừng. Tao không sao đâu.
– Bệnh cũ tái phát à, hít sâu vào rồi thở mạnh ra đi.
– Ờ, tao hít đây. Phù…


Bốn tiết học trôi qua vù vù, Hạ Lan cũng dần lấy lại được bình tĩnh, nhưng trong đầu có nhiều suy nghĩ lung tung đến khó chịu. Buổi chiều tan học, Hạ Lan lại đạp xe trên con đường hoa osaka để về, vừa đi vừa ngẩn ngơ.
– Hạ Lan!
Lại cái tiếng gọi quen quen làm Lan giật mình.
– Anh… À, em chào thầy!
– Sao tự nhiên đang anh lại thầy?
Anh chàng cười rồi đạp xe song song với Lan:
– Bên trường anh thừa giáo viên vật lý. Trường em đang thiếu nên thầy hiệu trưởng xin sở chuyển giáo viên bên trường Chuyên sang dạy.
– Thế từ nay trở đi anh thành thầy em rồi…
– Ừ, lên lớp thì là thầy trò. Còn ra ngoài thì… Hạ Lan cứ là Hạ Lan. Anh là anh.
Hạ Lan cũng chẳng biết là nên vui hay nên buồn nữa, nhưng trong lòng manh nha một nỗi buồn. Cô chẳng muốn anh chàng mặc áo trắng trên con đường mình vẫn hay gặp là thầy giáo của mình.
– Em cố học vật lý cho tốt nha, có chỗ nào chưa hiểu bảo anh.
– Vâng ạ…


Buổi chiều tan lớp, Hạ Lan cảm giác một khoảng cách mơ hồ nào đó đang dần dần hình thành. Nhìn sang thầy giáo mới đi bên cạnh. Sau nụ cười vô tư ấy cũng có chút buồn buồn. Hình như anh cũng cố tỏ ra vui vẻ thôi. Hoa rụng từng cánh lả tả. Những sắc màu lẫn màu nắng rồi tan vào gió. Hạ Lan luôn cảm thấy bình yên khi đi trên con đường này, nhưng hôm nay cô thấy những cơn gió cứ đùa nghịch khiến lòng lao xao, những chiếc lá vàng rụng đầy hai bên vỉa hè.
Về tới nhà, chào mẹ xong Hạ Lan chạy thẳng lên gác hai ngồi thừ bên khung cửa sổ. Những bông hoa khế sau nhà đang bắt đầu đơm hoa. Chút nắng cuối chiều leo lét. Cô giở cuốn nhật ký và viết cảm nghĩ của mình.
Ngày… tháng… năm…
Chạm mặt bất ngờ. Anh bỗng là thầy giáo của mình. Nên vui hay nên buồn…

(Truyện còn tiếp những kỳ sau mời các bạn đón đọc…)

BT: Vương Chi Lan

Add a Comment

Your email address will not be published.

.
.
.
.