Anh sẽ về – Quang Nguyễn
GÁNH THƠ VỀ VỚI NGƯỜI
Có một đêm nghe mưa nhớ Tân Hồng
Thả nỗi lòng như về tận quê hương
Con đường xưa ta đi từng bước nhẹ
Gặp bóng mẹ mắt đẫm hai hàng mi
Ta đã nghe tiếng thì thầm cỏ lá
Trăng dậy thì hút sắc những tháng qua
Như cô gái Tân Hồng bao chàng ngó
Như chuyến đò về kịp chở trăng thơ
Nhà ai xa đèn dầu sáng lấp ló
Đêm dịu hiền ngoài ngõ có ai trông?
À… Cô gái Tân Hồng ta yêu đó!
Tình ngát hương cho bay khắp mọi miền
Đây chân trời thị trấn những ngày nhớ
Đã tắt lịm rồi tìm về trong mơ
Ta viết thơ những đêm trời như khóc
Cho ướt dầm tâm hồn kể trong đêm
Và lạnh ngắt đóng băng tim gan lại
Nhốt kỷ niệm giữa năm tháng nơi này
Có phải em! Sa Rài người thương nhớ
Để thi nhân gánh thơ về với người .
NGÀN XA
Những mùa hè anh hay tới
Đạp xe đi về chốn nhớ thương
Con đường xưa những chiếc lá me bay
Mắt cay nồng ngồi ôm bao kỷ niệm
Nhớ ai! Đôi chân mãi đi tìm
Áo hoa cà màu tím còn đó chăng!
Như khi xưa che nắng chung tàu lá
Mối tình đầu rồi bỗng chợt bay xa
Em có nghe Tân Hồng đầy tiếng thở
Bao mùa hè anh thương nhớ bấy nhiêu
Có chú ve đau tình nói bao điều
Suốt ba tháng vẫn đứng chờ áo tím
Thấy ai qua giật mình kêu tiếng khản
Ba tháng dài tưởng em về ghé thăm .
ANH SẼ VỀ …
Nằm miền xa nghe mưa ướt tâm hồn
Tiếng sét gầm xa lắc vang dữ dội
Nhớ quê nội cơn mưa ngày thơ ấu
Thuở ban đầu tắm mát trên lưng trâu
Ta đã đi và bỏ lại tất cả
Mảnh quê nghèo, khói lam chiều ta yêu
Cánh đồng quê mơn mởn màu xanh dịu
Tiếng chim kêu hòa vút lên trời cao
Ta đã mất những điều thương yêu nhất
Muốn quay về tìm lại chuỗi ngày qua
Ở quê nội tuổi thơ ta còn đó
Con đường làng in hằn dấu chân xưa
Ta sẽ về với hàng dừa trước ngõ
Có cô gái hay chờ lúc tan trường
Ngày ta đi cô cười rồi lại khóc
Lòng vương vấn bàn tay siết chặt nhau
Nằm miền xa nghe mưa ướt tâm hồn
Ơi quê nội chôn vùi bao kỷ niệm
Muốn bới lên hôn lại những tháng ngày
Và ôm chặt chẳng thể nào buông thả
Trời quê nội trăng sáng tỏa hai miền
Niềm cách trở miên man một lòng nhớ
Ta đã ngủ dưới cơn mơ tuổi hồng
Dòng sông ru tí tách tiếng sóng vỗ
Ơi quê nội ta tô đủ màu sắc
Thêm màu tím của hoàng hôn chiều về
Và màu xanh sum xuê những cây lá
Pha màu vàng rực nắng tà bóng tre
Ơi quê nội dường như mẹ đứng đón
Nón nghiêng che mắt rưng bao năm chờ
Xa xa mờ bóng con về đến ngõ
Mẹ vui mừng bỏ cả đống củi khô
Nằm miền xa nghe mưa ướt tâm hồn
Ta sẽ về cho mẹ thôi nhung nhớ
Cho giấc mơ nhiều đêm hiện thành thật
Bật nỗi lòng thương yêu gởi đến quê
Ta sẽ về như ngày thơ ta bé
Mẹ ru say chập chờn giấc ngủ đầu
Dòng sữa lạnh nuôi ta đến khôn lớn
Ta sẽ về hơn bao lần ta mong .
QUẢNG NGÃI QUÊ NGOẠI
Quảng Ngãi! Có ngờ đâu hôm nay ta trở lại
Những con người tuổi xanh ta yêu sao
Những mái ngói trưa buồn ta hay ngắm
Đường lá bay! Những cánh chim bay cao
Ta về giữa mùa hoa phượng đỏ
Hè ngan ngát màu hồng vướng tâm hồn
Như môi em Quảng Ngải ta yêu đó
Như sữa mẹ ngọt ngào ta lớn khôn
Đêm nay những ánh sao quê hương đã mọc
Trăng dịu hiền trùm không gian ta mơ
Ta nhớ xưa! Về quê ngoại bắt ốc
Thân đầy bùn thú vị chợt nên thơ
Ôi! Quảng Ngãi – quê ngoại ta thương quá
Những cánh đồng mơn mởn lên vị xanh
Đường làng chiều trâu về dưới nương mạ
Nắng vàng hoe chim chuyền bay lượn quanh
Ôi! Ta thương hàng dừa đã có từ lâu lắc
Rợp bóng mát xưa tan học ta ngồi
Tuổi thơ ta lại về những ngày mất
Ôi vương vấn nhớ Quảng Ngãi mãi thôi.
VỀ VỚI QUÊ MẸ
Anh sẽ về với quê hương của mẹ
Nhìn lũy tre trăng ngà đậu trên cành
Con đường xưa thành nỗi nhớ tha thiết
Khi tạm biệt nước mắt chẳng thể ngăn
Anh sẽ về nhìn nắng qua vườn củ
Nhành đu đủ tỏa mát khi con nằm
Là vầng thơ bao năm vẫn còn đọng
Là giọng hát ầu ơ ngủ đi con
Anh sẽ về khi mùa lúa chín hé
Hương bông say ngây ngất khẽ tâm hồn
Bao nhiêu năm khốn khổ chưa đủ ấm
Thương những năm quê nghèo khi lũ giăng
Anh nhớ mãi nón lá nghiêng trăng khuất
Bao thôn nữ chân lấm tay bùn sâu
Đời cơ hầu say xưa với ruộng gió
Môi vẫn hồng dịu dàng như xuân sang
Anh xa quê nữa tâm hồn đã chết
Chẳng có tết làm môi em hồng nhan.
TÂM SỰ
Ở Miền Tây nhà anh nơi cuối xóm
Đèn dầu thắp nửa đêm trăng đứng chờ
Ô cửa sổ bao năm anh lẻ bóng
Chưa có nàng chung gối hòa vần thơ
Trăng chờ ai rũ sầu dưới dòng nước
Sợi bâng khuâng tương tư mấy cô nàng
Chẳng ai yêu một hồn thơ lem ướt
Như trăng kia. Chẳng cô nào ngó ngàng.
NGÂY THƠ
Ngày xưa cô bé hay khóc nhè
Mai ô trang vở chia trái me
Gặp lại, cãi nhau, rồi hờn dỗi
Xa nhau bỗng nhớ tìm về hè
Sân trường trinh nguyên tuổi mười ba
Mực tím lem vụng bài thơ “ngà”
Tặng em cô bé tóc hai bím
Má đỏ thẹn thùng chẳng nhận quà
Cô cười tay chỉ vào cây me
Bắt đền tôi hái, đưa tay xòe
Tôi ra đi bỏ mình cô lại
Mắt cô sầu như cay vị the
Rồi ngày nay cô đẹp lạ thường
Tuổi đôi mươi thật là dễ thương
Cô nhìn tôi như người xa lạ
Chẳng còn nhớ người chung lớp trường
Bài thơ “Ngà” viết giữa mùa hè
Chẳng ai nhớ thêm buồn tiếng ve
Nàng trách hờn suốt ba năm đợi
Tôi chẳng về chia cùng trái me.
CHIỀU
Mái nhà tranh , khói lam chiều theo gió
Hương cơm nở lan tỏa khắp nẽo đường
Chú trâu về miệng còn đang nhai cỏ
Trẻ trong làng rộn ràng niềm thân thương
Ôi con sông vây kín những kỷ niệm
Tuổi thơ tôi tràn trề niềm vui sướng
Hàng dừa nghiêng bóng xế mãi tìm kiếm
Buổi trưa hè hái uống vẫn còn đây
Không thay đổi như chào đón ai về
Những nẽo đường quen thuộc mỗi khi bước
Khi tuổi nhỏ đi khắp từng lối quê
Buổi chiều ơi hàng cây cao phía trước
Bao tuổi đời vẫn còn đứng hiên ngang
Dáng quê hương rực rỡ mỗi chiều đến
Cò bay lã giữa muôn xanh lúa ngàn
Bóng hoàng hôn nhìn ta như triều mến
Sau năm tháng cách biệt chốn miệt vườn
Thương những chiều bóng nhuộm khi gọi nắng
Lúa lên đòng thơm mùi sữa quê hương
Ôi bóng chiều yêu mãi tiếng chim ngân.
CÀ PHÊ ĐEN
Dường như trái đất chẳng còn ai
Não nề buồn về với chàng trai
Tàn thuốc rụng ly cà phê tối
Chơi vơi sầu đêm vắng u hoài
Dường như trăng khóc trên sân lầu
Chị Hằng đi vắng buồn càng lâu
Cà phê đen không đường nên đắng
Thấu tận lòng thức suốt canh thâu
BT: Vương Chi Lan