À ơi …! biển hát – Bạch Nhật Phương

Dấu chân đôi trên tuyết

Ta đã có nhau
Trời đông mà đầy nắng
Thời gian trôi
Không tháng, không ngày
Tuyết cứ rơi, rơi
Thả ngàn cánh hoa bay
Con đường trắng
Dấu chân đôi náo nức
Ta đã của nhau
Như hư, như thực
Rừng Bạch Dương
Thủ thỉ lúc chiều buông
Tuyết cứ rơi, rơi
Từng mảnh nhỏ, bồn chồn
Thời gian trắng
Dấu chân đôi quấn quýt
Ta đã bên nhau
Sau cơn mưa vừa dứt
Trời trong veo
Mây trắng lang thang
Chiều hải cảng
Tuyết bỗng rơi thảng thốt
Dấu chân đôi
Bất chợt rẽ ngang
Con tầu trắng
Rúc hồi còi nghẹn đắng
Chiều mùa đông
Nắng tắt phía chân trời
Dấu chân đôi
Tuyết chẩy, đã xoá rồi
Năm tháng ấy
Bây giờ xa xôi quá
Anh Đào nở, vào xuân
Mimôsa, chờ hạ
Không gian xanh
Nắng mới, gọi ngày về.

Odesa, mùa đông 1986
Đà Lạt, mùa hạ 2000

 

Nhà thơ - nhà văn Bạch Nhật Phương
Nhà thơ – nhà văn Bạch Nhật Phương

Nghi vấn cát
Đêm Nha Trang

Sóng cồn cào
Vỗ vào khung cửa ngỏ
Gió từ xa khơi
Len lỏi lách qua song

Đêm trời trong
Biển thẫm, mênh mông
Chùm bọt trắng
Nhẩy tung theo ngọn sóng

Đêm thanh vắng
Biển sâu, thăm thẳm
Cát có lỗi gì
Mà biển giận xục sôi (?)

Thì đã bao năm
Bờ cát lặng câm rồi
Dịu dng thế,
Đợi chiều về sóng vỗ !

Và đêm nay
Mặc cho biển gào, nạt nộ
Cát vẫn bao dung
Hay cát vốn lạnh lùng (?)

Trại sáng tác Nha Trang
tháng1 / 2002

Nắng trong vườn

Mảnh vườn nhà anh chưa ai chăm sóc
Mấy buồng cau nhỏ xíu, đợi tay người
Mấy luống nhài thưa nụ, đứng chơi vơi
Xoài mới lớn , thân gầy, đang bói quả
Em đến lần đầu cái gì cũng lạ
Chỉ có hương nhài vấn vít thân quen
Tia nắng ban trưa cháy đỏ má em
Anh đỡ em lên vin cành hái trái
Nắng ngả, ra về bần thần ngoái lại
Đất thiếu hơi người cây trái chẳng sum xuê
Cũng có thể một ngày nào như thế
Anh đưa em về chăm sóc mảnh vườn quê
Cũng có thể chẳng bao giờ như thế
Mảnh vườn nhà anh cỏ dại sẽ lên đầy
Anh tiễn em về nắng đã dịu, cuối ngày
Mảnh vườn ấy theo em vào giấc ngủ
Thoang thoảng hương nhài
Vương trên tóc chiều nay

Vườn Lái Thiêu, tháng 4/2000
BNP

cay cau

 

Rèm nước hai mầu

Thác Pongure mang tình yêu xứ núi (*)
Nước buông rèm tung bọt trắng xoè hoa
Những truyện tình đã đi vào huyền thoại
Tiếng thác reo rạo rực lúc chiều tà

Ta ngẩn ngơ đi giữa rừng gìa
Một thoáng ưu tư dạt về nơi hẹn cũ
Thì vẫn biết khi lũ về giận dữ
Cuốn trôi đi bao ấp ủ dưới lòng sâu
Riêng ngọn thác Pongure vẫng gìn giữ cho nhau
Một rèm nước hai mầu giải mờ- giải tỏ
Một bản tình ca, một dòng suối mhỏ
Tinh khôi !

Tôi gửi nửa hồn về một chốn xa xôi
Nửa còn lại chẳg chia cho ai nữa
Ngàn tia nước vẫn nô đùa vô tư quá
Rũ sạch bụi bốn mùa
Tôi nép mình bên chân thác Pongure!

Đà Lạt, Đông 2001

 

Thuở ấy bây giờ 
(viết tặng các bạn học Chu Văn An)

Tôi về thăm lại thủ đô
Xôn xao, năm tháng trẻ thơ , bộn bề
Con đường thuở ấy đi về
Đôi hàng cây Sấu xum xuê, bồi hồi
Sân trường, xưa rộn tiếng cười
Chiều Hồ Tây, gió nói lời vu vơ

Tôi về thăm lại thủ đô
Bâng khuâng, nơi ấy bây giờ còn chăng !
Góc hồ Sen trắng bạt ngàn
Nhỏ nhoi, một chiếc thuyền nan cắm sào
Nghi Tàm, hương ổi nôn nao
Mùa thi, mùa Phượng, mùa trao hương thầm

Bạn bè tóc đã hoa râm
Hàn huyên, quên mọi thăng trầm, ríu ran
Nụ cười xoá sạch nếp nhăn
Hồn nhiên, ai bảo “đã toan về già”
Mặc thời gian, mặc phong ba
Một bầy… các cụ, vẫn là … trẻ thơ !
Tôi về thăm lại thủ đô
Bao năm xa, để bây giờ gần hơn !

NST Tam Đảo
Tháng 8/2002

ho tay

À ơi …! biển hát

Biển chiều nay đã hết giận hờn
Không gió chướng, không tiếng hú dài réo rắt
Đường Thùy vân lưu luyến vào đêm
Biển hát ru em à ơi …! Dịu êm
Em bất chợt dạt vào giấc mơ cuối mùa hương sắc
***
Bển hát ru em à ơi …! ấm áp
Những con sóng dập dềnh, hôn trên làn da
Biển hát ru em à ơi …! Ngân nga
Những con sóng vỗ về , cuốn em vào biển khơi, trôi ra phía ấy
Biển hát ru em à ơi …! Mê say
Em tan vào giấc mơ mùa đông, heo may
***
Biển hát ru em lời ru ban mai
Những con sóng bạc đầu xóa giấc mơ em trên cát
Xa biển rồi, tiếng à ơi …! bây giờ em tự hát.

Biên tập: Vương Chi Lan

Add a Comment

Your email address will not be published.

.
.
.
.