Nụ mặt trời – Công Nam
Căn nhà bền vững
Gió bốn mùa chẳng thể thổi qua căn nhà khép kín ý nghĩ
căn nhà ri rỉ ánh sáng
các thế hệ trong đó luôn tự đam mê với bóng tối
niềm chung thường nhật của mọi người
là được vuốt ve những trụ cột bóng lọng
cùng niệm ca các ổ khoá bền vững
Thời đại thông tin
mỗi ngày một chuyện lạ
“ mỗi ngày một quyển sách mới”
nhưng những hàng cột vẫn lì cũ
xung quanh
mặt trời
gió
chưa bao giờ thắp sáng hay hà hơi vào những góc nhà.
Nụ mặt trời
tóc em chảy sang mùa
lưng chừng anh dòng sông đò đưa
nối hai bờ mưa nắng
mở rộng cửa xuân
kết sợi chỉ thắm
và đò đưa… xe duyên bao người ở người đi
anh đã xanh em dậy hương tháng ba
đón ngày chín đồng lưng ong đầu hạ
đợi bàn tay đon đả rạ rơm
vun bếp lửa đầy
ngưỡng ra mạch nguồn
rộng dài ngực thở
anh bãi bồi đêm đêm bùn đất
vùi em nẩy nụ mặt trời…
Tự do hoang mang
Đêm độc thân
Chong ngon nến chơi cùng cái bóng của chính mình
Gió thản nhiên thoảng qua
Ngọn nến lất phất/ cháy
Cái bóng nổi hứng/ nhảy
Bức vách rộn hội
Bất đồ gió mạnh
Ngọn nến chao đảo
Cái bóng – con rối/ cuồng náo
Lòng dạ tự do hoang mang…
Rón rén thả hồn xuống khu bảo tàng ma trơi
Bức vách đung đưa không chân rễ
Và
Gió lả
Ánh nến kiệt sức
Cái bóng/ khuất
Con rối/ mất
Đêm/ hoàn nỗi sợ
Sợ mai này
Con rối thật…
…là ta.
4/2008
Như vừa qua nẻo đôi mươi
Nắng xuyên vòm cây
Tiết thu thoáng vị ngọt trầm
Khu vườn rộng rưng rưng hương sớm
Chỉ một chớp mắt
Ban mai chuyển màu thật nhanh
Trước chiếc gương thời gian
Em chuốt úa nhàu quá khứ
Bỏ lại ngoài kia lớp lớp mây trôi
Bỏ mặc tiếng thở dài bất tận của ngàn cây đang mùa thay lá
Chiếc gương chẳng lưu lại gì thời xuân sắc
Giữa nhớ và quên
Đôi khi em vẫn rằng:
Ngày xưa chẳng bao giờ về lại
Mà sao mình như vừa qua nẻo đôi mươi!
Tháng 2/ 2008
Trong ngôi nhà tật nguyền
Bầu trời lên cơn động tình gần tuần nay
Gió, sấm chớp co thắt rền rĩ
Những cơn mưa trái nết hoài thai tự kiếp nào cứ chực vỡ bọng xuống ngôi nhà tật nguyền của tôi
Linh hồn bỏ trốn khi bầy chuồn dạo vừa hạ cánh xuống thấp
Con chó đen nằm phủ phục dưới chân bàn thờ, rên rỉ tìm chở che
Ngôi nhà dặt dẹo trong cơn vật vã của con tạo làm đôi chân hoang mang
Tôi dấu nỗi sợ vào lời nguyện
Con mực nằm yên
Và tôi khe khẽ hát lời bịa đặt trong căn nhà tắc mũi thông hơi, không đường lên trời, không lối âm phủ
Ngôi nhà bị bệnh kẹt mắt cửa sổ
Mở trơ…
Chiếc dày bên trái giẫm phải bóng đêm
Đột tử
Chưa kinh phí tang lễ
Chợ tình mạn ngược rã đám, chẳng thể tìm chiếc thay thế
Tôi đành đứng một chân trên đế dày còn lại vỗ về ngôi nhà bằng lời nguyện méo mó của kẻ bất lực
Tất cả đều do tôi nghĩ ra
Và tôi đã nguyện thật hay
Cạnh con chó
Dưới ngôi nhà ấy.
BT: Vương Chi Lan