Nguyễn Du, Phan Khôi, Nhà thơ Trinh Đường – Nguyễn Nho Khiêm
Nguyễn Du
Trong vườn nắng, trong vườn mưa mỹ lệ
Cỏ hoa bừng hương gió Nguyễn Du
Như dòng sông luân hồi nguồn với bể
Tâm hồn người thơ Nguyễn chả qua ru!
Phan Khôi
Mang khí chất Quảng Nam hay cãi
Cắt tóc ngắn
Cãi hủ nho chìm đắm
Viết “tình già”
Cãi khuôn sáo thi ca
Cãi cãi cãi
Tìm chân trời mới
Viết viết viết
Tả xung hữu đột
Đi đi đi
Ra bắc vào nam
Bút sắc chí nhọn
Nhiều lúc đơn côi
Nhiều lúc cãi nhầm!
Tôi cày xới trên cánh đồng chữ nghĩa
Cám ơn bóng râm
Trên con đường nắng!
Nhà thơ Trinh Đường
Tim ngừng đập tay còn cầm bút
Trang giấy trắng bay trống một khoảng trời
Sống khát vọng lóe lên tia chớp
Phút dừng chân thơ trả lại cho đời
Trả lại cho đời thơ hóa cỏ non
Xanh rất mượt cánh đồng sa mạc
Giọt sương trong lăn vào cơn khát
Hun hút xa một chấm lạc đà.
Trả lại cho đời thơ hóa tiếng chuông
Giục giã bước chân băng qua bóng tối
Ngã nào hoa thơm ngã nào quỷ quái
Trái tim thơ gọi nhớ Trinh Đường.
Hồn thơ trở về sông nước quê hương
Nằm lại trong nôi mẹ hiền Đại Lộc
Những vòng hoa thơm long lanh nước mắt
Một thế kỷ thơ nắng ấm quanh người.
Đồi Trường An líu ríu gió trung thu
Mây trắng bay một trời thương nhớ
Sáng nay tiễn người về vuông đất nhỏ
Giữa một cánh đồng cỏ mượt thơ ca!
03.10.2001
BT: Vương Chi Lan