Huyền thoại của tình người với mây trắng nghìn thu – Phan Thị Xuân Hoài

                                           Kính dâng Đại tướng Võ Nguyên Giáp

Không phải huyền thoại đâu! Người có thật giữa đời
Năm ấy mùa thu – cũng là mùa mưa lũ
Bên gốc mít mái tranh nghèo Lệ Thủy
Người cất tiếng chào đời cũng như mọi sinh linh

Không phải huyền thoại đâu! Có một bước trường chinh
Hơn tám mươi năm đồng hành cùng dân tộc
Chiến thuật tuy khác nhau, ý chí luôn thần tốc
Để thống nhất giang sơn, yên ấm mỗi cuộc đời

Không phải huyền thoại đâu! Có thật một con người
Thời chiến hay thời bình luôn “Dĩ công vi thượng”
Văn – võ song toàn, đức cao trí rộng
Bình dị với cỏ hoa, nhân ái với mọi người
Người ví mình như giọt nước nhỏ thôi
Giữa biển lơn Nhân dân – Dân làm nên huyền thoại
Lời nói đơn sơ mà ý tình sâu vậy ?
Bởi vì Người là Đại tướng của nhân dân.

Không phải huyền thoại đâu! Có thật một con người
Da diết nhớ dòng Kiến Giang trong vắt
Mái đò khua êm, chở câu hò khoan nhặt.
Mẹ kể ngậm ngùi vè thất thủ Kinh đô.

Người dặn xóm làng: chẳng phải hẹn hò mô
Quáng Bình là nhà tôi- rảnh rang tôi về lại.
Giờ việc nước xong rồi đường dài gối mỏi
Người từ biệt cõi trần với tâm tĩnh trí thanh

Hơn trăm tuổi đời có thật giữa nhân gian
Giờ như thể hóa trời xanh mây trắng
Người gửi lại đất Thăng Long rực nắng
Đàn lặng phím ngưng- mong nhớ ngón tay Người
Anh linh mang theo niềm nhớ tiếc không nguôi
Triệu triệu lòng dân nước mắt rơi lặng lẽ
Giây phút tiễn Người về Quảng Bình đất mẹ
Tên Người vang mỗi góc phố cung đường
Người mãi là bất tử giữa lòng dân
Khoảng trống lặng… Gọi niềm tin hội tụ
Huyền thoại dân suy tôn chẳng bao giờ xưa cũ
Thương nhớ này hơn cả mọi vinh danh

Người lại về với nước biếc non xanh
Cuộc hồi hương không có hồi chia biệt
Một trăm linh ba trang đời đã khép
Thành huyền thoại của tình người với mây trắng trời xanh

* Phan Thị Xuân Hoài: GV Trường THCS Chu Văn An- Hương Khê- Hà Tĩnh

BT: Vương Chi Lan

Add a Comment

Your email address will not be published.

.
.
.
.