Đêm cuối năm – Võ Văn Pho
GỌI
phải xuân?
gọi gió
bâng khuâng.
gọi non nõn lá
gọi tần ngần mây.
gọi cố hương
bấm đốt tay
bóc tờ lịch gọi
ơi ngày chóng qua.
gọi nắng reo
đậu sân nhà
hoàng mai đơm nụ
vàng hoa cải chờ.
gọi mùa riêng
những ngẩn ngơ
lòng tôi
ngờ cũng
xanh bờ
cỏ quê.
ĐÊM CUỐI NĂM
Một nửa xuân quay về quê mẹ
Một nửa xuân mắc cạn thị thành
Đêm hai nửa chòng chành sóng nhớ
Âm vọng nào ngờ ngợ chuyến tàu nhanh.
Lòng bồn chồn ra phố dạo loanh quanh
Cháy khát một chút tình quê kiểng
Phố tấp nập mà chẳng người trò chuyện
Đành quay về với hai nửa xuân riêng.
Đành quay về ru dỗ giấc chung chiêng
Hát bâng quơ cùng xào xạc lá
Đêm cuối năm gió cũng chừng hối hả
Xuân mới bên thềm sao ta đã ra giêng.
LÒNG MẸ
Đã bao năm cửa nhà chẳng đóng
Ngày mở toang đêm chỉ khép hờ
Mẹ chẳng đành nhìn con đứng đợi
Một phút bên ngoài biết mấy bơ vơ.
Đã bao năm cửa nhà chẳng đóng
Ngong ngóng con nắng sớm mưa chiều
Gió lùa vào cũng se lòng yên lặng
Chạm tuổi già mây trắng đìu hiu
Đã bao năm cửa nhà vẫn vậy
Chờ con yêu nào sợ sệt gì
Đối với mẹ con là tất cả
Hãy quay về đừng vĩnh viễn ra đi.
BT: Vương Chi Lan