Hẹn mùa thu – Ngọc Thanh
Màu rêu quá khứ
Em bây giờ có thương nhớ gì không?
Cây gạo tháng ba lá đã già cọng nhớ
Tôi bây giờ vẫn đi tìm duyên nợ
Nỗi đau một thời tầm gửi giữa ngày xưa
Em bây giờ tôi gói giữa trang thơ
Mùi hương cũ còn thơm mối tình đầu gặp gỡ
Hoa bưởi trinh nguyên như lần đầu em hứa
Sẽ một đời thương nhớ , một đời anh…
Tôi đi trong nắng gió phong trần
Từng cọng tóc hoang liêu bạc màu rêu quá khứ
Một tình yêu đẹp xinh như nắng hoàng hoa tan trong đằm thắm phố
Giấc mơ đầu đời trong veo, trong veo…
Hạnh phúc đã mòn khô như hòn sỏi lăn đều
Trên sườn dốc đời tôi vấp vào tôi chát đắng
Giá có thể gửi nỗi đau vào trong lòng nắng
Ngày mai gió thổi tìm nhau…
Hẹn mùa thu
…Mình sẽ yêu nhau vào mùa thu này có được không anh?
Khi thành phố bình yên sau giông gió
Mình sẽ nắm tay nhau dưới hàng cây lá đỏ
Kể cho nhau về những lúc một mình
Những lúc một mình…
Em vẫn thường giống chú mèo lười nằm bên ô cửa nhớ anh
Ngồi bên chiếc bàn đã bao năm viết thư đi không gửi
Em vẫn thường mơ về mối tình nồng bối rối
Trên phố ấy hoa vàng dung dị mảnh trời xưa…
…Và rồi anh, sẽ đón em chiều mưa
…Và rồi anh, sẽ hôn lên tóc rối
…Và rồi anh, sẽ nói em là người tình cuối
…Và rồi anh, sẽ hẹn ước mai này
Mình sẽ yêu nhau khi thành phố heo may
Những chiếc lá vàng bay, những ngày trời lặng gió
Anh sẽ kể cho em nghe về những năm tháng đó
Khi anh còn hai mươi…
Mình sẽ yêu nhau mùa thu này nhé người!
Trên phố em bây giờ chiều mưa giăng ký ức
Trên phố anh bây giờ Hạ đỏ hồng sắc thắm
Níu lại khoảng trời năm cũ đã bay đi…
( Bài thơ đăng trên Văn Nghệ Công An , được nhạc sỹ Thao Giang chọn phổ nhạc thành ca khúc Hẹn mùa thu )
Giai điệu đêm
Giấu mình vào bóng đêm
Nghe những ẩm mốc hôm qua mạn đàm về niềm hạnh phúc
Những cọng gió khô chẳng bao giờ biết khóc
Nước mắt lặn vào mưa đêm loang loang…
Thời gian đã chẳng thể giữ được lời hứa hôm qua
Bàn tay không thể nắm được thứ gì to hơn sự cô đơn mục ruỗng
Những hạt mưa tự tình trên mái ngói
Nỗi buồn rơi bất chợt
Ngọn nến và đêm say xỉn tựa vào nhau
Chiều hôm trước em còn nghĩ không bao giờ chạm phải nỗi đau
Như đóa trà my vẫn tưởng rằng mình quên thì sẽ không rụng cánh
Đêm nay em giấu câu thơ xưa vào cơn mưa
Nghe tâm hồn băng lạnh
Gió vớt những giai điệu buồn thả xuống phố không hoa
Người ta không biết bảo quản tình yêu bằng nỗi nhớ hôm qua
Em cũng chẳng biết cách nới rộng niềm vui trong những điều hữu hạn
Người ngoài phố mưa thương người trên căn gác
Hò hẹn mơ hồ trong khoảng cách đời nhau…
Người tình mùa Hạ
Ta về dỗ giấc
… cho em
Bỏ mùa Hạ lại
ngõ đêm…
mộng buồn
Ta về gom lại dỗi hờn
Cho môi em đỏ
Cho hồn bâng khuâng…
Hỏi người có nhớ hay không?
Nơi mùa Hạ thắp phượng hồng ngày xưa
Nơi ta hôn nắng hôn mưa
Hôn lên nỗi nhớ như vừa hôn em
Người tình mùa Hạ
không tên…
Bao giờ em lại về trên phố buồn?
Cùng ta lượm mảnh tâm hồn
Đã từng rơi giữa con đường em đi…
Người tình mùa Hạ
chia ly…
Lá thư ta gửi mùa thi
ngại ngùng…
Bằng lăng tím lịm
lưng chừng…
Ve kêu lạc giọng ngập ngừng tim nhau
Lá thư gửi lại mùa sau
Hẹn em ở giữa chiều sâu nụ cười…
BT: Vương Chi Lan