Vết kim châm – Trung Trường
CÓ MỘT ĐÊM NHƯ THẾ
Đừng đụng vào em
Đừng đụng vào em
Lời khẩn cầu đêm ấy
Quất vào ngực trần anh ngàn vết nhức
Em mong manh hay gió mong manh
Gió từ ngàn năm xô về
Anh nhận nghe lời cổ tích
Em thì hiện hữu
Nên vòng tay nào đã dám trao
Có một đêm như thế
Cuộn vào đời anh vần vũ.
VẾT KIM CHÂM
Cà phê
nào quen em đâu
chỉ thấy mắt buồn vời vợi
tiếng Huế nhẹ như hơi thở vất vất nổi vong quê
tôi cũng vong quê
chân giang hồ vặt bao phen rưu ríu nhớ Quê
Như tình cờ hay duyên phận
em hỏi trông anh quen quen
tôi cười méo miệng mà vui
kiếp giang hồ vặt bao phen thèm một ngộ nhận để vui
để men rượu sáng chiều bớt chát đắng
Tôi kể rằng
mất hết duy còn ý chí
ý chí để sống
để như lời Ba răn
tha nghe con
tôi nào đã đủ hiểu hết sự nhân ái
tình yêu thương của Ba trong tròn trịa một chữ tha
Ngày vong quê
tôi đi lùi lũi
đói đến độ mất cả mình
khi thèm một tiếng mời ăn mời uống
của những người xung quanh trên chuyến tàu định mệnh.
Chao ôi cái bản ngã thật một con người
khi đói khát lồ lộ đến đớn hèn
Nhưng đó không phải là tất cả
điều tất cả là sự trống rỗng
đến lạnh người khi cái thằng tôi chợt nhận ra mình giờ trắng mắt
để câu thơ của Phạm Mùi dằn dằn
“ người về trắng mắt bao năm”
Em
mắt ráo hoảnh
cố dấu đôi bàn tay thon
những ngón xanh xao
hao gầy đã xây nên lâu đài
vật chất từ tình yêu tưởng chừng đầy đặn
có đâu ngờ như con Dã Tràng trước lô xô sóng bởn cợt vì sao?
Những ngón tay từng in hằn như vết kim châm
chị xin em
em còn trẻ đẹp,…
khi chưa một lần xin dù nửa lời đến các vị thần linh
bởi em tin tình em thánh thiện
Chuyện kể bằng đôi mắt ráo hoãnh
ánh mắt biết nói
biết gào thét để anh chợt nhớ lời nữ sỹ Kim Ngân
“ Thanh thản ở đâu/ có theo gió bay về…”
nghe như tiếng rít lạnh đêm nào trên đường ray
khi mê nhiều hơn tỉnh
tìm sự giải thoát khỏi lụy trần đen bạc
Đứa em yêu thỏ thẻ
anh cần một chốn nương nhờ
em hiểu cho anh
Lời khẩn cầu mang hình trái ấu
thơ như nai em quằn quại
để tay gân như sốt rừng thèm vị Chúa cứu thế
Và lạ chưa
khi thất vọng
tìm về em vẫn dang những búp sen tay độ lượng.
VÔ ĐỀ
Đêm đêm mộng du một cõi
Bước bước phù du tình
Sương khuya rát mặt
Câu thơ vần vũ ngắn dài
Chớp dật ngã nghiêng ánh mắt
Hoang sơ vũ điệu người
Tay đan tay những ngón ngũ hành
Bước bước mộng du nợ chưa tròn
Yêu ma ngón trần ai giải thoát
Bước ngắn bước dài sấp ngữa
Hương vườn xanh ngai ngái xa
Giọt mồ hôi rìn rịn xuống đời
Châu ngọc vỡ nát
Chảnh chọe hũ sành ngất ngưỡng tươi
Em múa cười nghiêng ngã biết vui
Sao khuya ngừng trôi
Hoa phù dung ngân ngất tỏa mùi
Sống giữa lòng nhau mà lạ quen chơm chớp.
BT: Vương Chi Lan