Nỗi nhớ không tên – Mai Khoa

Gửi người Hà Nội (*)

Tháng mười hai em về, ơi Hà Nội!
Chàng vẫn đẹp như xưa – ngàn năm tuổi.
Khoả nước Hồ Gươm trong xanh vời vợi
Soi tỏ mặt người sáng đẹp lung linh

Nhìn thấy mặt cười em vẫn rất xinh
Như thiếu nữ trăng tròn mười sáu
Ngày đi xa thèm hương trái sấu
Gót chân son lặng lẽ đếm mùa

Hà Nội ơi – Tháng mười hai em về
Vườn xưa đang giăng giăng sương muối
Tròn căng mắt nhìn mà lòng bổi hổi.
Lãng đãng chiều Hà Nội cuối đông

Tháng mười hai một khoảng trời trong
Xin gửi tới người ngàn lời thương nhớ
Xin chúc người rạng rỡ nét tinh khôi
Xin chúc người mạnh mẽ – sâu lắng Hà Nội ơi!

(*) Bài thơ này đã được nhạc sĩ Tôn Thất Thành phổ nhạc – bài hát cùng tên. Đã giới thiệu ca khúc mới tại Nhà Văn hóa Thanh niên ngày 6.12.2009

Nỗi nhớ không tên (*)

Hà Nội thu này mang nỗi nhớ không tên
Nên hiu hắt mưa dầm dề phố cổ
Heo may đượm buồn lang thang ngoài ngõ
Thu bồi hồi, xao nhãng tiếng lá rơi

Lá bâng khuâng gió quất nhẹ ngang trời
Nào có biết se lòng ai tê tái
Nhắc làm chi giấc mơ hoang dại
Thuở ban đầu gối mây trắng làm thơ

Anh yêu em chưa như thế bao giờ
Vầng trăng khuyết nghiêng nghiêng vành nón lá
Má em hồng lên – như bông hoa lạ
Anh nâng niu đưa đón lúc sang mùa

Anh yêu em chưa như thế bao giờ
Những phút giây gói vào vùng kỷ niệm
Hà Nội trong ta – Khoảng trời màu nhiệm
Mang ta đi xa, lại níu kéo trở về…

(*) Bài thơ này được nhạc sĩ Quỳnh Hợp phổ nhạc với tên Mùa thu níu bước em về, cũng là chủ đề của album chào mừng Thăng Long – Hà Nội (2010)

Ru con vào những giấc mơ
Tặng con trai Hồ Ngọc Thuận-VĐV bóng bàn QG

Con vào giấc ngủ à… ơi!
Lớn khôn trai tráng sức người phương phi
Dõi theo từng bước con đi
Thăng trầm mấy nỗi nhớ ghi tạc lòng

Ngủ đi con – những ước mong
Để mai thỏa sức tang bồng chí trai
Theo con qua tháng năm dài
Say mê một thoáng miệt mài đỉnh cao

Mười năm theo đuổi ngọt ngào
Bao lần khóc, nụ cười nào vang sân
Giữa trời Hà Nội trong ngần
Bục cao con nhận ngàn lần vinh quang

Ngủ đi con, ánh trăng vàng
Yêu con! Yêu trái bóng vàng con yêu.

Tìm về tuổi thơ tôi

Xình xịch, xình xịch…
Tiếng còi tàu đưa tôi về tuổi thơ
Lối vào công viên sáng nay êm ả
Sỏi dưới chân lạo xạo, cựa mình rộn rã
Đậu vào vai tôi chiếc lá cuối thu

Tôi đi tìm hình bóng ngư ông
bên hồ nước xanh trong
Tôi đi tìm hình bóng chàng thợ săn
giương cung tên chờ lẫy nỏ
Tìm cậu bé mục đồng
cưỡi trâu nghiêng vành nón lá
Họ cứ trườn mình
với sương, với gió
với ngày, với đêm
với những cái tên đi vào huyền thoại…

Ngưông câu cá mà cá không cắn câu
Chàngđi săn giương cung mà không lẫy nỏ
Cậu bé mục đồng cưỡi trâu…
những anh hùng
không gây sóng gió
Nhưng là biểu tượng của nét đẹp ngàn năm

Hà Nội hồn nhiên tháng tám trăng rằm
Bưởi Diễn rám vàng chờ lên mâm cỗ
Cánh diều tuổi thơ về no bụng gió
Tung bay trên bầu trời mênh mông

Ơi tuổi thơ! – Hà Nội những tháng năm
Dù gian khó vẫn hồn nhiên trong trẻo
Tiếng còi tàu vang vang theo ta đi muôn nẻo
Vẫn rộn ràng thổn thức trước Hà Nội ngàn năm.

BT: Vương Chi Lan

Add a Comment

Your email address will not be published.

.
.
.
.