Ngày lạ – Nguyễn Thánh Ngã
TG: Nguyễn Thánh Ngã
BÌNH THƯỜNG
Sống không tham giận, kiêu căng
Mỉm cười với những phủ phàng chông gai
Thân tâm chẳng oán trách ai
Yêu thương cây cỏ, muôn loài chúng sinh
Là thương mà chẳng lụy tình
Để tâm bất động nhục vinh lẽ thường
Vượt qua danh lợi tai ương
Chan hòa, chọn một bình thường mà thôi !
MƯA ĐẦU MÙA (2.2 AL)
tháng hai
mưa đầu mùa se sẩy
mặt đất khát bốc hơi nắng quái rối bời…
từng hạt
từng hạt
lột mặt nạ
con đường nhựa
những bàn tay khô khốc
héo rủ
cố kéo lấy hạt nước
như kéo lấy sự sống mong manh
gió cuốn như lực hút từ nơi xa thẳm
rền vang trong cô đơn
những ngôi nhà rên xiết
con đường làng co dúm
dép rách quai
mưa mưa mưa
mưa chỉ là giọt nước mắt
khóc cái nắng chang chang đỏ quạch môi làng
dầu mùa
con quạ đen bay về thành phố
bỏ lại sau lưng
tiếng gọi nhuộm đỏ những linh hồn
đàn bò đi trong nỗi nhớ
cánh đồng biệt tích màu xanh
và niềm mưa tuôn mong mỏi
tưới đẫm vai người
cho khao khát đồng hoang
tôi đi hứng mưa
mang theo nỗi buồn gay gắt
chợt nghe giữa thiên nhiên một tiếng kêu dài…
Lâm Hà 13.3.2013
CẢNH THÁC VOI
Ầm ào thác đổ giữa hoang sơ
Hoa nước bay bay trắng bãi bờ
Hang động rêu phong mờ cổ tích
Đàn Voi hóa đá tưởng như mơ
Tiếng chuông Linh Ẩn lay sương sớm
Lời kệ từ bi vén bụi mờ
Chợt hiện cầu vồng cong bảy sắc
Nụ cười Di Lặc hóa bài thơ !
NGÀY LẠ
Ngày như con nhím hoang
Xù lông nhọn hoắc
Ngày như con sâu đo
Đu đưa trên sợi tơ ánh sáng
Chiếc cầu treo gió thẳng đứng
Vách núi cong
Bầu trời ngược
Sương miền núi ra ràng
Cây âm thanh mở mắt
Bầy kiến rung chuông trên nắp hoa
Khi những đám mây tỉnh dậy
Trùm lên mọi con đường
Thời gian đọng giọt mù sương
Ngày rơi,
trong vắt
Không sáng tối
Không chiều đi
Và không tắt…
N.T.N — tại THƠ NGUYÊN TIÊU 2013.
LỄ TÌNH YÊU
Valentine cho em
Một ngày đầy hoa và những lời mật ngọt
Ngày em nở nụ cười đẹp nhất trần gian
Rất nhiều hoa hồng
Rất nhiều thỏi chocolate
Và rất nhiều ánh mắt
Ấy là ngày ngưỡng mộ tình yêu !
Có biết bao kẻ theo em
Có biết bao lời tán tụng
Có biết bao quà tặng đắt tiền
Anh,
Một gã đàn ông lặng lẽ
Chỉ trao cho em nước da rám nắng
Và cánh đồng mùa xuân hoang hoải luống cày
Hái một đóa quỳ nở muộn
Xin tặng em làm lễ tình yêu…
CƠN GIÓ MANG NỖI BUỒN CHÍN RỤNG
tôi là gió
thổi qua đời em làm rối những muộn màng
em là cúc
nở cho đời những đóa mùa hờn dỗi
chỉ có nắng lung liêng làm bà mối
và mưa ướt mi làm bà đỡ cuộc tình
ngọn gió buồn em biết
gã là tôi
bay khắp nẻo mà không hề có nẻo
để quay về nhìn thuở cúc vàng hoa
hoa vẫn nở
trong cổng tường vôi khép
ngóng qua rào thương nhớ đám mây bay
em có biết
thà em làm vạt cỏ
nở cho đời hoang dại đóa không tên
uống hạt sương của bóng tối mù lòa
lại trong sáng giữa bình minh hào sảng
nắng cỏ cháy giữa mùa hè lực lưỡng
lại bừng xanh bất tận một mai xuân
con dế khóc
là tiếng đàn trực cảm
hay con sâu đội lốt gã lụy tình
em hóa bướm
hay nỗi buồn hóa bướm
bay trong đời em biết
gã là tôi
là cơn gió mang nỗi buồn chín rụng
mọc lên mầm xanh biếc để bay đi…
CHUỒN CHUỒN XANH
Sáng nay có chú chuồn chuồn kim
ghé vào nhà ta
ngồi thiền xanh, rồi bay đi
Ta chụp hình lưu lại
sự bất động vô bờ trong mắt nó
từ đỉnh màu như không
Những đôi chân không muốn bay
Những đôi cánh không muốn đậu
Vậy mà bay, mà đậu, mà bất ngờ thấp tháy…
Còn chiếc đuôi hờ hững
là bánh lái mà không lái
con tàu chuồn chuồn ngang dọc
Cứ bay,
giữa sóng đời tự do…
1.1.2013
NHỚ CÔ GIÁO CŨ VÀ TIẾNG ĐÀN THÙNG
* nhớ cô Tuyết Lan ( em gái cố NS Lê Uyên Phương)
Nhớ cô và tiếng đàn cũ
Cô hát cho chúng em nghe
Cô đàn nhịp chân trên ghế
Trò xưa vẫn nhớ ” Hè về…”
Trời hồng và nắng trong veo
Nỗi buồn tròn đôi ngón móc
Niềm vui đồng ruộng đã gieo
Dây đàn bừng lên nốt ngọc
Học trò trường quận khắc khoải
Nỗi lòng chìm xuống âm giai
Giọng cô cao cung lặng sáng
Thuyền xa trôi trên sông dài…
Bây giờ đàn xưa đã tuổi
Âm thanh trẻ mãi không già
Trò đà năm dòng thăng giáng
Bổng trầm gợi nhớ người xa…
BT: Vương Chi Lan