Gửi nhớ – Tống Bùi Sơn
Lời nguyền Tô Thị
Hoa trên đỉnh núi ấy hoa đào
Chọn mùa đua nở ở trên cao
Đến độ xuân về hoa muốn nhắc
Lời nguyền Tô Thị tự thủa nào!
Khách đến xin mời leo núi trước
Hẹn thề non nước, thử lòng sau
Nếu đã đem lòng yêu là được
Tâm thành, ắt sẽ có phép màu
Dẫu chỉ truyền lời như cổ tích
Thần giao ưu ái, toại nguyện cầu!
Không tin cứ thử về nơi ấy
Chắc chắn sẽ thành, chẳng đùa đâu!
Gửi nhớ
Đông về rồi, có lạnh lắm không anh?
Gió líu ríu gõ liên hồi cửa sổ,
Đêm khó ngủ đếm từng hồi lá đổ
Lác đác rơi xào xạc trong vườn
Đông lại về, thấu buốt nỗi cơ đơn
Tấm chăn hở trái tim hờn lạnh lẽo
Em cảm nhận ngoài kia cành lá héo
phút lắt lay như sắp phải lìa cành
Ước ao hoài đêm đông lạnh có anh
Để bớt được những chông chênh bỏ ngỏ
Bên trái đó anh chắn che ngọn gió
Ấm lại lòng em, anh hỡi, có hay?
Ánh mắt nhìn âu yếm ngất ngây
những cọ xát từ làn da mềm mại
những khao khát, nén dồn ứ lại
để trào dâng hừng hực – than hồng!
Sương lạnh xuống nhiều,
mình anh có buồn không?
Có phải dằn lòng những phút giây trăn trở
Có hiểu không Anh những canh dài nức nở
Em thổn thức nghe tiếng lá rụng trong vườn
Mưa vẫn cứ rơi, mặc nước mắt cứ tuôn
Gió cứ rít quá vô tình từng đợt
Đêm khó ngủ, chập chờn bất chợt
Mơ thấy anh, phả hơi ấm cạnh mình.
Leo đèo
Đắn đo có biết mấy lần
Đứng bên này núi tần ngần ngó ngang
Muốn trèo là lúc tham lam
Sợ cao dựng đứng, sợ hang lắm hùm
Lơ thơi đá mọc dây rừng
Lờ đờ ngọn suối nước trong chảy dài
Đắn đo chi lắm một hai
đã liều trèo đá mệt nhoài sá chi
… Rộn lòng ai bảo sân si
Thân thì có một muốn thì hai ba
Rõ là tiếc ngọc yêu hoa
Trèo đèo đã trót phải qua lượt đầu
Dốc dài, tự lượng vó câu
Hai tai bám móc, trên đầu thở ra
Một đời, khéo biết lọ là
Tham thâm chi lắm, giúp Qua chặng này!
Gừng già ai bảo gừng cay?
Mồng đầu lâm trận mới hay rằng già.
Thu rơi
Nắng sợi xe tơ, tia nắng ngọt
Lam chiều khói biếc tỏa lan lan
Lá nhuộm chiều vàng rơi lác đác
Se se môi ướt gió hanh hàn…
Ví thử thu đi thì xuân tới
Chắc gì ta muốn đợi xuân sang!
BT: Vương Chi Lan