Bâng quơ tháng mười – Tôn Nữ Thu Thủy
GỞI ĐỒNG THÁP DẤU YÊU!
(… Thân tặng bạn bè ở Đồng Tháp)
Chưa một lần em đến quê anh, Đồng Tháp.
Chỉ được nghe trong điệu hò man mác.
Nhìn những cánh đồng bát ngát,
Nước mênh mông.
Nghe xao xuyến trong lòng.
Em về dệt nhớ thành sợi dây thương,
Để lắt lẻo tập qua cầu cây mới bắc.
Đêm sáng trăng vằng vặc.
Tiếng lúa non thì thầm, nghe cá Linh búng nước.
Ôi !sao đã bao lần em mong có được
Dịp ghé về quê anh mùa lũ tràn đồng.
Được chống xuồng đi dọc triền sông,
Với ngắt đóa lục bình mơ mộng.
Em sẽ về với quê anh mùa nước đồng trắng xóa.
Thả sức đùa vui trong sắc nước phù sa.
Dù sẽ đi qua, hay chưa kịp một lần,
Cũng ước mong là ngày ấy rất gần.
Dẫu đi đâu? về đâu?
Cũng nhớ đến ngẩn ngơ lòng,
Đồng Tháp quê anh!
Mà mới chỉ ngắm nhìn qua những bức tranh.
Con nước lớn, ánh chiều vàng sóng sánh,
Đã như thể uống chén rượu nồng
Mà kết tình thắm thiết với hình ảnh thôn quê.
Mong ước được một lần về đây, ngắm mải mê,
Hoàng hôn phủ tơ vàng bên rìa kênh óng ả.
Rải chiều xuống khắp ngả thôn làng rộn rã,
Tiếng nói cười, vầng nón lá chao nghiêng.
Áo bà ba em, mắt tròn đen lúng liếng.
Và còn nhiều nhiều hơn thế nữa…
Xin gởi chút nhớ với quê nhà, Đồng tháp dấu yêu!
…..chợt nhớ mùa nước nổi đã về
—NT3—9/10—
MƯA ĐIỆP KHÚC
Cơn mưa chiều quên lối
Nhạt nhòa tuôn thỏa thích.
Mây cuộn về vồi vội
Mưa đổ xòa xông xênh.
Gió thổi rát khô hanh
Điệp khúc chuyển sang mùa.
Thành roi mưa chát chúa
Quất vào trời xác xơ.
Thời gian tựa thoi đưa
Mưa dùng dằng nỗi nhớ.
Mặc tình kia trắc trở
Cuốn gió về cùng mưa.
Mưa rây ngoài song thưa
Để trời kia sũng nước.
Gió cả đời xuôi ngược
Chẳng dừng chân một chút.
Một thoáng mưa điệp khúc,
Một kiếp đời long đong.
Muốn nghĩ lại muốn không,
Trống vắng để trong lòng.
—NT3–8/10/13—
EM VÀ NỖI NHỚ
Em đi qua tôi, dịu dàng nỗi nhớ.
Dòng chảy miên man, phù sa bồi bãi lở.
Như mưa đổ nước về muôn thuở.
Biển dâng đầy, bởi nước đến từ sông.
Giọt nắng mai làm cho má em hồng,
Tiếng mưa buồn, nỗi nhớ kia sũng nước.
Em đi qua ngọn gió xa thổi ngược.
Thả buồn trong âm ỉ cơn giông.
Em đi qua tôi, nỗi nhớ cháy lòng.
Tim hóa đá cũng biết buồn thổn thức.
Quay quắt nhớ, dẫu vui kia là thực
Như biển chờ, nỗi nhớ cỏ lông chông.
–NT3—VT chiều mưa—6/10/13—
GIỌT ĐẮNG
Giọt đắng rơi!
Cho ngọt ngào đọng lại.
Giọt buồn rơi!
Vị đắng, uống vào trong.
Để tan ra
Nhạt thếch cả cõi lòng!
Ai uống cạn hân hoan,
Để chỉ còn
Giọt sầu tràn nhân thế?
Ai rót buồn vào vui,
Để bây giờ
Thơ chỉ toàn rơi lệ?
Nỗi buồn đang ẩn náu
Giọt đắng rơi!
Ngọt ngào không đọng lại.
Giọt buồn rơi!
Để giọt đắng rơi theo.
–NT3–sao nghe… đắng!—
SẮP GIAO MÙA
Ai mang mùaThu đi
Chở theo vàng hoa cúc
Để hương trời rạo rực
Tiễn Thu dần dần qua.
Cúc vàng hoa ngoài ngõ
Ngát hương thoảng bay bay,
Thu đang mùa đắm say!
Chầm chậm qua từng ngày.
Biết Thu qua là vậy
Mà vẫn hoài nỗi nhớ,
Ép vào trong trang vở
Dáng hoa là ý thơ.
Mùa Đông đang đứng chờ
Hoa tiễn Thu lưu luyến.
Mùa tiếc, Thu bịn rịn,
Cũng ráng làm Thu duyên.
—NT3—4/10/13—
BÂNG QUƠ THÁNG MƯỜI
Ngày xưa, đã là xưa
Ta quen nhau tháng Mười,
Trời mưa Thu rét mướt.
Một chút tình vu vơ.
Đã bao lần Thu qua,
Mấy độ tháng Mười về.
Chỉ mình ta trông ngóng.
Trong gió Thu, nhói lòng.
Nhớ về những trời Đông.
Nay lại tháng Mười về
Sau mấy mươi lần lỡ
Gió Thu heo may se
Trong muôn vàn nỗi nhớ
Lại một chút ngẩn ngơ,
Lại một lần đợi chờ
Thêm một lần bâng quơ!
— NT3 –vt– 4/10—
KHÔNG NGỦ
Đầy đêm không ngủ được
Giọt nước mưa làm nhàu
Khoảnh trời che sân trước
Khuất luôn bầu trời sao.
Trời mưa trong gió bão,
Khi giấc ngủ không vào
Thì vũ trụ cùng thức
Ước gì ta “chiêm bao”!
Giấc mơ kia huyền ảo
Gió cuốn mây cuối trời.
Ta nhìn cơn mưa tới
Vi vút chùm nước rơi!
Lại một đêm mong đợi
Cho giấc ngủ thật gần
Nhưng sao trời kia thức,
Gió mưa gào đầy sân!
–vt—29/9—BÃO—
CHỢT NGHĨ
Từ lâu mất ngủ đã đành rồi,
Buồn thì mãi cũng cứ buồn thôi.
Nhưng sao nhiều lúc trong thao thức
Bỗng thấy tim mình vẫn nhói đau!
Đau đớn trong lòng ai nấy biết,
Đi giữa đời vui chẳng hết sầu.
Cũng là vết cứa bằng gai sắc,
Nếu lấy hoa cào chắc chẳng đau!
—Nước thu 29/9—
VẾT XƯỚC
Sau những vỡ rạn
Là hồi sinh, là hàn gắn.
Sau những vỡ tan
Là xây xước và mảnh vụn.
Em vỡ tan!
Là biến hình, là mất hút.
Nỗi đau nhức nhối,
Con tim bực bội.
Ghen hay ghét!
Em không phân biệt được.
Ghen là còn yêu,
Mà tình yêu trong em đã hết.
Ghét là thù hận,
Mà hận thù trong em đã phai.
Nguội lạnh,
Hững hờ,
Thờ ơ
Thành tẻ nhạt!
Cuộc đời ơi!
Sao trái ngang, sao rã nát!
Vết thương lòng đã bớt rạn
Mà vẫn lại đau đau!
Để chiều nay,
Ta lại gặm nhấm nỗi sầu.
Riêng ta rệu rã,
Như cơn gió,
Cà vị mặn vào ta chát chúa!
Làm vết thương xưa
Âm ỉ, gây gây…
Trời mưa gió, nỗi buồn lây!
Em với ngày xưa xót xa đầy!
VT – chiều sắp bão 27/9
BT: Vương Chi Lan