Buồn len từ phía em về – Hải Thụy Lê Ngọc
ĐÊM ĂN NĂN
* Tặng 18 – 20 của tôi ơi !
Trăng vẫn sáng lối mòn kỷ niệm
Thảm cỏ xanh đậm dấu xưa ngồi
Còn nhớ không – vòng tay đêm bối rối
Hỡi người … quá bước xa xôi
Vườn cấm Cuội – Hằng ai nặng lỗi
Tháng mùa lên hương đa luống tuổi sầu
Lãng khách qua cắm sào bến đợi
Mặc dòng đời lắm nẻo bể dâu
Bóng người đi hút mất tầm với
Ấm – lạnh đường dài ai giữ gì không
Ký ức xanh … thêm tươi màu nhớ cũ
Trời mộng đêm nay – trăng sáng mênh mông
Tiếng vạc dầm sương nghe ướt rũ
Oán phận hèn hay trách sáo bên sông
Có… chạnh thương vết mòn quen năm trước
Trăng bơ ngơ hoang lạnh đến nao lòng
Gần nửa kiếp dối mình – chưa nguôi được
Nợ vòng tay vụng dại thuở đôi mươi
Đên thanh tẩy – trắng lòng trắc ẩn
…trước trăng Quê – thảm cỏ – tình người !!!
THA HƯƠNG
*T/Tặng những đồng hương T- T- H và Q – Trị .
Nói ra ốt – dột lắm tề
Đi mô cũng nhớ ruốt Quê – ớt dầm
Tha hương đã mấy chục năm
…mà chưa quên được sả bằm – muối rang
Trưa hè trời nắng chang chang
Rau lang – bông bín ngô vàng nấu keng *
Kể chi mấy thứ nớ eng **
Tới mùa nước lụt càng thêm khóc ròng
chuột đồng rau má xào chung
Nhấm thêm cút đế Kim Long ***…chi bằng
Đêm nằm với vợ ngủ trần
sáng ra ” Mạ hắn ” lầm bầm rủa yêu
Mùa đông bếp lửa liu – riu
Cái mùi hăng hắc của niêu nước chè
Càng nhắc càng tủi eng hè
Lâu ni nỏ đặng về Quê … thỏa lòng !
CHỘT LÒNG
* Gởi lại A/em – bạn… Một mùa thu cũ !
Gió trở mùa sang thu mới hay
Xôn xao lá hát rộn lòng nầy
Thâu đêm sông lạnh trăng hờn bóng
Cuối hạ suối gầy nước dỗi mây
Tình gối tay suông – mòn nỗi nhớ
Mộng đan áo cưới dở đường may
Thuyền duyên hờ hững đôi bờ chiếc
Tâm sự vơi đầy gởi tỉnh – say !
BỘI LÒNG
Tặng : M
Trót lậm đất Quảng – Thu Bồn
… để con nước xói nửa hồn lạc trôi
Lở – bồi lắm Đá Dừng ơi
Một đời phiêu bạt khó nguôi nỗi lòng
tôi ngược về phía đầu sông
Quê người ” cắt rốn ” – hai nguồn hợp nên
Bội lòng chi thế hỡi em
đã từng cởi áo …bỏ quên giữa đồi
Câu thề Hòn Kẽm – lẻ đôi
Sao đang nỡ để sóng đời cuốn xô
… tim ai in dấu môi hờ
Tựa vầng trăng khuyết bên bờ Vu Gia ?!
BUỒN LEN TỪ PHÍA EM VỀ
* Tặng Người Dưng
Mây đen giăng kín lối về
chạnh nghe gió lộng buốt tê nỗi lòng
người trong mua có biết không
Phía sau lưng cũng bão dông một trời
Buồn thương đan sợi rối bời
Ngổn ngang ý nghĩ đầy vơi xa gần
mua san – rát lạnh vai trần
Xin … là hạt nắng ấm nồng sưởi môi
Thương chi dõi đám mây trôi
Rưng rưng hờn trách khoảng trời lá lay
Mưa chiều trắng phía hàng cây
Giọt lòng…hạt vỡ len đầy – bóng em !
RỘN LÒNG
* Xin tăng cả nhà FACE… nhé !
Sáng ra Chim hót rộn vườn
Thoảng trong gió sớm làn hương đất – trời
Nắng đầu… ánh sáng vàng tươi
Chúc nhau thỏa tiếng cười vui – mỗi ngày !
KHÚC CA ĐỒNG VỌNG
Sương chiều đẫm ước ngọn cau
Trớ trêu chi buộc dây trầu – đá vôi
Từ ngày tre cụt … mồ côi
Ngỡ rằng tim đã mục rồi còn đâu
sông Quê bỗng nối – chiếc cầu
… sầu đông lại trở tươi màu nắng mai
Đêm lên bớt tiếng thở dài
Mắt nâu ai hớp lòng ai biết nào
Tình yêu lộng săc ca dao
Bầu – bí khác giống chung rào trổ hoa
Mùa vàng đồng vọng khúc ca
Người ơi chớ để trăng tà heo may
Nỗi buồn rủ áo xa bay
…Niềm vui về trọ trong mày – môi cong !
BT: Vương Chi Lan