Rượu Chiều – Nguyễn Thành Giang
Hắn chỉ thấy thèm rượu. Giữa cơn giông chiều ào ạt đến, thằng bạn chí cốt và thằng em rễ của hắn đang ngồi nhâm nhi ngồi hiên nhà với mồi là mấy trái ổi. Hắn thì ngồi phía sau cửa số, trên cái giường cũ kỹ, ọp ẹp. Đôi tay hắn bấu chặt vào khung cửa bởi nước miếng từ cổ họng cứ tứa ra. Không nhịn được nữa, con ma rượu trong hắn lồng lộn lên:
– Cho tau một ly đi tụi bây! Chết thì đằng nào cũng chết. Mà không ngu chi chết rồi vẫn thèm một ly rượu.
Hai tay bợm nhậu trố mắt nhìn hắn, rồi lại uống, như chưa nghe thấy gì. Mấy ngày nay, họ tới đây uống rượu chỉ chờ một việc là hắn tắt thở. Mà lạ, hắn sống dai như đĩa. Với lá gan xơ tứ tung, bác sỹ bảo đem về nhà sống được ngày nào hay ngày ấy. Vậy mà nửa năm rồi hắn vẫn ngồi trơ trơ đó, uống rượu rồi lại thèm rượu. Rồi lại uống…Vợ và con trai hắn thì đều vào miền trong làm thuê mưu sinh. Chỉ về nhà cách đây mấy ngày, khi bệnh hắn trở nên trầm trọng. Đứa con gái thì ở nhà, nhưng ăn cơm ở nhà ông bà nội. Còn lúc trước, anh em, bạn rượu thường tới lui hằng ngày lo cho hắn chút cơm chút cháo qua bữa. Có đến gần chục lần hắn nằm vật ra, bụng phình lên, miệng sùi bọt mép, mắt trợn ngược. Người ta đến đầy nhà, chuẩn bị đám tang và gọi vợ con hắn về. Nhưng chưa hết một ngày, hắn lại từ từ tỉnh dậy, đi dạo được và dò dẫm mua rượu…
Lần này thì có vẻ hắn đã kiệt sức thật. Gần 1 tuần sau cú sùi bọt mép và phình bụng, hắn vẫn chưa đi lại được. Thu lu ngồi một chỗ trên giường, đứng lên cũng phải có người dìu dậy. Nhưng chết thì chưa. Mà chưa chết, hắn lại càng thèm rượu. Sau cuộc hội ý kín giữa những bạn nhậu và người trong gia đình, hắn chính thức bị tước quyền uống rượu. Mũi vẫn nghe mùi rượu, mắt vẫn nhìn thấy người ta uống rượu, mà lại không được hớp vài hớp. Hắn xem đó như là một cực hình. Nhưng biết làm sao được, hắn đang ở thế thua cả tình cả lý…
Trong căn buồng cách nơi hắn nằm một bức tường, tiếng vợ con hắn bàn bạc chi tiêu đám tang vọng ra nghe rõ mồn một làm hắn bật cười. Bao nhiêu tiền dành dụm được đã lo thuốc thang hết cho hắn, giờ phải đi mượn bà con họ hàng chòm xóm. Hắn thì thấy rách việc. Sống thì uống rượu. Chết thì quấn tấm chiếu, tưới lên ít rượu rồi đem chôn như chôn con chó bệnh cho nó khỏe. Đám đình, lễ mễ làm chi. Hắn đã bảo thế với vợ từ lúc cô lật đật từ trong kia về, nhưng có vẻ vợ hắn không đồng ý. Thôi thì kệ, mình chết rồi, đứa nào ngu mượn thì cong lưng mà làm trả. Rồi đầu hắn lại suy nghĩ ngay trở về chuyện rượu.
Khoảng 7 năm trước, nhà hắn chuyển về xóm này. Hắn ngênh ngang đi quanh xóm khoe rằng đã có gần 30 năm lăn lộn giang hồ với các đàn anh đàn chị. Người thì lúc nào cũng nồng nặc mùi rượu, nên ai thấy cũng không muốn dây vào. Chỉ có những thằng bạn nhậu của hắn là ngày nào cũng tụ họp đông đủ. Lúc hắn còn đi làm phụ hồ thì ngày nghỉ, lúc rãnh, nhà hắn như mở tiệc. Vài lít rượu, trái ổi, trái dưa hay mấy con ốc bưu vàng bắt ngoài ruộng về luộc qua chấm muối ớt đã thành tiệc rượu. Hiếm khi bọn hắn chơi màu mè tốn tiền cả. Được cái là uống xong, nằm xếp ra hiên như cá chết chứ không gây gỗ, đánh nhau hay đánh người trong xóm. Rồi hắn bị xơ gan, nghỉ làm, ở nhà chữa bệnh và uống rượu. Bạn nhậu càng đông thêm. Bệnh càng nặng, hắn lại càng uống nhiều. Các tay nhậu trong vùng đều bái phục. Hắn thì thấy thường thôi. Ăn thì chỉ để lót dạ mà thôi. Thực đơn hằng ngày của hắn là thuốc và rượu. Cha mẹ anh em rồi cũng lắc đầu ngán ngẩm sau biết bao lần khuyên nhủ.
Nghe đâu vợ hắn vì lừa gạt người ta mấy trăm triệu nên lúc trước phải dạt vào miền trong sống một thời gian. Sau lại về, lại lừa tiếp. Có dạo, người ta đến nhà đòi nợ đông như đi coi ca nhạc. Vợ hắn chui hàng rào, chạy như bay sang hàng xóm. Hắn ngật ngưỡng cầm chai rượu ngồi trước hiên, đầu lắc qua lắc lại:
– Bà tìm con vợ tui hả? Tui không biết. Tui chỉ biết uống rượu. Thấy rượu không? Uống rượu không?
Cũng nhờ thế mà nhiều người không dám tới nhiều lần, cũng không dám to tiếng. Sợ chọc điên phải thằng chồng say, nợ không đòi được, có khi lại còn ăn đấm. Thế là bấm bụng ra về. Mà hắn không quan tâm thật. Cũng chẳng lo gì. Đời hắn, chỉ biết ăn nhậu, còn tiền vợ kiếm như thế nào, tiêu ra sao, hắn mặc kệ.
Con trai đầu của hắn bỏ học, theo đám du đảng xóm chợ đi trộm đi cướp. Có lúc nó dẫn về gần chục đứa, ở trong nhà hắn cả tuần. Ừ thì cũng kệ. Thằng nào uống rượu được, hắn đều coi như con. Thậm chí đặc cách làm bạn nhậu. Cho đến khi thằng con hắn bị bắt đi cải tạo vì tội cướp tài sản công dân, hắn vẫn bình chân như vại ngồi uống rượu, trong khi vợ hắn thì chạy đôn chạy đáo thăm nuôi, tính đường cho con ra trại sớm. Hắn cứ say. Hết say, lại thấy thèm rượu.
Rồi con gái hắn cũng bỏ học, theo đám tóc xanh tóc đỏ nào đấy. Vài hôm lại dẫn một thằng về nhà, ngủ chung. Lúc đó vợ hắn đã lại vào Nam làm để kiếm tiền gửi về chữa bệnh cho chồng. Rồi con bé bảo có thai gần 2 tháng mà không biết của ai. Hắn chỉ hơi giật mình, nhìn lại con mình. Nó lớn thật. Có chồng được rồi, nhưng có bầu vô chủ thì cũng khó coi. Hắn khoát tay bảo con bé phá đi. Xin ba một ly rượu, con bé bảo cũng đã nghĩ như vậy. Rồi nó phá thật. Lại dẫn trai về nhà. Nhưng gần một năm chưa mang bầu lại… Mỗi khi uống ngà ngà say với chiến hữu, hắn lại khen con gái mình khôn. Con nhà người ta hư đến nỗi đẻ ra cả đống mà không biết con của ai…
Mưa đã trút nước xuống ầm ầm trên mái tôn, xối xả chảy trên sân nhà. Hắn lại thèm được tắm. Hồi trước, ở nhà, những lúc uống rượu một mình, say, hắn lại chạy ra sân tắm. Vừa mát lại vừa tiện. Xong, lại lăn ra hiên mà ngủ. Tỉnh dậy uống tiếp. Nhiều người bảo tắm thế không bị trúng gió chết cũng là may phước. Hắn cười. Phước đức chi. Càng uống rượu, hắn thấy mình càng mạnh và dẻo dai ra. Đến lúc bác sỹ bảo hắn sống không được bao lâu nữa, hắn càng cười hung. Bởi hắn tin còn uống rượu là hắn còn sống. Tới giờ, niềm tin ấy vẫn đúng đắn.
Vợ hắn bưng bát cháo thịt bò bằm nhuyễn lên, bảo nhỏ:
– Ông ăn chút chi vào cho khỏe rồi uống thuốc. Đừng nghĩ đến chuyện rượu chè nữa. Cố mà sống với vợ với con thêm vài ngày…
Rồi cô ta khóc. Lần đầu tiên trong đời hắn để ý vợ mình khóc. Thật ra vợ hắn đã khóc nhiều, những lúc hắn uống say về đánh đập, chửi bới; những lúc con ốm đau, thiếu tiền nộp học. Nhưng những lúc ấy ai say giùm để hắn nhìn vợ mình khóc? Nên giờ, hắn chợt rùng mình. Đôi tay run run cầm lấy cái muỗng vợ đưa. Ráng sức nuốt vài muỗng cháo, hắn lại thấy không thể trôi qua khỏi cổ. Chẳng lẽ hắn đã yếu thế này sao? Chẳng lẽ hắn thật sự sắp chết rồi sao? Hắn nhìn quay quắt cả căn nhà tồi tàn không còn một vật gì có giá trị vài chục ngàn. Rồi lại nhìn vợ ốm yếu, da xanh nhợt, đang úp mặt vào hai bàn tay mà khóc…
Hắn vịn cửa sổ cố đứng dậy. Cô vợ vội đỡ lấy, sợ chồng ngã quỵ xuống. Và hắn bắt đầu chăm chú nhìn ra màn mưa mờ đục trước nhà. Hắn không thích cái cảm giác này chút nào. Hắn chợt nhớ hắn còn một vợ và hai đứa con để lại trên cõi đời này nếu hắn chết. Con hắn đang trượt dài trên con đường hư hỏng. Cả một đời hắn chưa mua nổi cho con một cây kẹo, cho vợ một tấm áo mới. Bao nhiêu tiền làm ra đều đổ vào rượu và những cơn thèm rượu.
Run run, hắn đưa tay cầm lấy tay vợ, mắt ầng ậng nước. Câu nói đầu tiên hắn nói trong tỉnh táo:
– Nếu bà thương tui thiệt, cho tui uống một chai rượu cuối cùng…
BT: Vương Chi Lan