Vương Chi Lan hạnh phúc nào trên tay?

Thơ: Vương Chi Lan

Hạnh phúc nào trên tay

Tôi đuổi theo một người
Chạy hoài không đến đích
Gió thổi ngược tóc bay
Bay hoài vào cổ tích…

Tôi thảng thốt có lần
Ai vô tình như thế
Tám năm dài vô kể
Tôi đã quên nhận lời!

Phải chăng đời vay – trả
Hết trả rồi thì vay
Ai chưa từng vay – trả
Vô vị kiếp sống này

Cánh hoa dầu xoay bay
Đôi mắt buồn biết nói…
Mùa xuân chưa trở lại
Hạnh phúc nào trên tay?

 

Giấc mơ người con gái

Ta bỗng nhớ người ta muốn khóc
Chiếc lá dầu đong đưa vàng rọc
Và giọt sương mai treo cửa sổ
Sáng thức rồi hồn dững chiêm bao?

Ta ngóng chờ người im lặng mãi
Dù ta sắp ngã gục trên cầu
Ván gập ghềnh bước vội tìm nhau
Cầu lắc lư gió còn chưa chuyển

Trái tim này ngàn lần lên tiếng
Trên môi nồng ngôn ngữ chạy đâu?
Người im lặng hồn ta đau điếng
Lòng buồn như hoa nở vực sâu!

Người im lặng… còn ta rất vội
Dòng nước chảy nhịp tim chưa đổi
Tôi cũng là thiếu nữ trời ơi!
Mơ giấc mơ của người con gái

Người im lặng… như còn e ngại
Ta lặng im tìm sâu trong mắt
Trái tim người ấy khóc như tôi
Cả đất trời hốt nhiên im bặt

Trên cầu thương hóa đá
Trong mắt rơi nỗi lòng
Trên môi lời trói chặt
Tan vào nhau lâng lâng.

U S B Trong Chai

Hạnh phúc nào tôi có
Nhặt được trong tầm tay
Hạnh phúc nào trong đó
Cái chai trôi vạn ngày

Niềm vui người bắt gặp
Phải chăng là hạnh phúc
Hay nén nhiều chua cay
Hy vọng trong lời chúc…

U S B trong chai
Là một con ẩn số?
Niềm vui chưa vội lộ
Vẫn ngóng đợi ngày mai…

Nếu anh là tác giả?
U S B trong chai
Giá như anh… biển cả
Bọt sóng tung lên… hoài!

Trẻ thơ là Phật tánh

Trẻ thơ như tờ giấy trắng
Xã hội vẽ lên chúng
Những vệt dài ngắn
Nhìn thẳng khoảng không
Nhìn ngay đời thực
Nhìn chúng nghịch đen – trắng

Cái đẹp sớm mai màu của nắng
Cái xót của trưa hè
Cái bóng râm giàn mướp cho trái đắng
Trẻ thơ đứa đen và đứa trắng
Nụ cười cũng khác nhau
Nhìn trẻ con từ cái nhìn vô thức
Sao lòng bỗng nhói đau

Trẻ thơ là Phật tánh
Chúng trưởng thành nơi đâu
Từ nguồn nước
Từ tình thương
Từ quê hương đất lành nương náu
Cha mẹ cho hạt sen
Xã hội như củ ấu
Cuộc đời con lấm lem
Nhẫn lòng bóc vỏ lại trắng như sen thuở nào!

Cà phê lề đường

Xoay sang trái
Kẻ ăn mày đi xin nhưng giả đò tàn phế
Xoay sang phải
Một cụ già còng lưng quảy gánh rau hổn hển bước đi

Ai đã mua mớ rau trên gánh rau của cụ
Có ai cho tiền kẻ ăn mày giả mù che nón
Lúp xúp tối – sáng
Lúp xúp mớ rau
Hai cảnh đời trái ngược nhau
Song hành nơi phố chợ
Ly cà phê lề đường cũng quặn đau
Cô gái thở dài chắt lưỡi bước đi…

Add a Comment

Your email address will not be published.

.
.
.
.