Nhật Quỳnh nỗi nhớ vẫn lăn tròn
Bao giờ?
Mình anh trước cánh đồng làng
em nghe chút lạnh nhẹ nhàng len qua
ừ thì chẳng rét tháng ba
để em mượn áo nàng Ba tặng người
chợ phiên…
năm cũ xa rồi
bây giờ
trống một chỗ ngồi…
mẹ ta!
bao giờ cải lại ra hoa
để em về thuở mười ba má hồng
ai xui trời nổi cơn giông
đò ngang rẽ chuyến còn mong hội làng
bao giờ hết nỗi đa đoan…
miệng đời hết nghiệt…
lại sang
gọi đò!
Nhớ em và…?
Cầm trên tay cọng cỏ may
nhớ em và những tháng ngày xưa không?
đã qua mùa nước trắng đồng
buồn một phía
mà mênh mông gió lùa
qua bao ngày nắng rồi mưa
hoa xoan tím
vẫn cợt đùa
nhớ nhung!
nắng cào bạc áo người dưng
câu thơ mắc nợ
giữa lưng chừng…
ngày!
ta như một nhánh cỏ gầy
đêm đêm mộng mị khát hoài tuổi thơ
anh về quê giữa bất ngờ
cuối đông
Bấc thổi …
rạc bờ cỏ may
anh cầm ngọn cỏ trên tay
nhớ em
và
những tháng ngày xưa không?
Thơ viết cho người dưng!
Khi em trả cho anh sự bình yên
cũng là lúc nhận về mình giông bão
tháng năm ơi cơn mưa rào đã tạnh
sấm vẫn còn âm ỉ góc trời xa!
Hết rồi ư?
năm tháng đi qua
sẽ xóa nhòa trong ký ức:
nụ hôn tưởng nồng nàn
khi môi cuống quýt tìm môi khất thực…
ta cháy thành tro bụi trong nhau!
Em lặng nhìn người đàn bà phía sau
Phiên bản em
ôm mặt trong gương: cười – khóc!
Khát khao làm gì những dòng tin vắn…
…đuôi mắt lại hằn lên nếp gấp
Bờ vai anh thừa thãi bóng đêm…
Khi trả cho anh sự bình yên
em sẽ chẳng biết tìm đâu:
những giấc mơ ngái ngủ
bàn tay run xếp từng mảnh vỡ
ảo ảnh một nụ cười rất thực về anh!
Mưa
Sài Gòn mưa vẫn cứ rơi
Ai đem nỗi nhớ về nơi ruộng vườn
Ta nằm nghe những tiếng chuông
Rơi trong đêm vắng
Nỗi buồn rơi nghiêng!
Cảm ơn
Lòng em lại về bên anh
Khi những giấc mơ tìm đêm trú ẩn
Một ngày trôi qua
Em gom lại phía mình
Những niềm vui bàn tay vừa chạm dến
Những vệt nắng dửng dưng ô cửa trống
Chợt thấy thương một góc đời biển động
Ngày đêm nhào nặn bóng mình
Cảm ơn anh!
Cái khoảnh khắc…
cho em tựa vào rất đỗi
bình yên
khi giọt sương rơi thấm vào kẽ lá
tiếng chim gieo xuống đời êm ả
lại thấy tình yêu huyễn hoặc môi cười
Em lại về bên anh
Khi buổi chiều loang vào cơn mưa ồn ã
Giọt cà phê buồn sóng sánh
Uống vào tan đắng đời nhau
Cảm ơn anh!
Biển khơi nồng nàn vị mặn
Biết dồn lại chút phù sa dịu ngọt
Để con sông em
Chảy suốt một đời không ra khỏi bến mê!
Đối mặt
Người đàn bà
mắt quầng xoã tóc
Vọng vào đêm
những âm thanh rời rạc
Loa kèn thức gọi tháng tư
Mùa này
mưa về chưa?
gió siết cây vào lòng
chặt – lỏng…
những vòng ôm mải miết
phả vào đêm nụ hôn nóng hổi
không gian tràn ứ bão khô
Chồng ư?
người đàn ông nằm kia
dấu mặt hờ vào một bên góc khuất
chị làm sao thánh thiện đức tin?
này bờ môi – đẫm lời dối trá
này bàn tay – bàn tay phản bội
này thịt da – lừa dối thịt da!
chị không tin trong giọt nước mắt
sẽ có sự ăn năn của quỷ!
Chỉ còn đêm
ngụ cư trên từng giọt sương rơi trong veo vào mắt
mách bảo chị
Đối mặt!
Nỗi nhớ lăn tròn
cho N
Thơ anh bây giờ:
vạn cảnh giai không!
buổi chiều xoè tay hứng nắng
giọt nước buồn ám khói
mây cứ bay – trắng xoá phận người!
gặt chút khôn – đổi trăm ngàn điều dại
rãnh nhớ mỗi ngày thêm một vết thương!
mượn giả tìm chân
vịn cõi tâm linh để nỗi đau hoá đá
mái chùa cong hiu hắt ánh trăng gầy!
Cứ tưởng
tình đã qua lâu rồi
cửa đóng then cài trước mùa đông giá rét
nụ cười không đồng cảm bóng đêm
tập vô tri như cọng cỏ bên đường
nhìn hoa dầu xoay vẫn thấy mình chóng mặt
Bao lần úp mặt vào trang kinh
Miệng niệm “NAM MÔ…
… vô ưu – phiền não đoạn!”
lòng vẫn phân vân trước lời sám hối
Đến cửa Thiền
tưởng quên được những đường cong định phận?
sao chiều về…
nỗi nhớ vẫn lăn tròn “từng giọt nước lá sen!”
Thơ cho H
Tháng chạp về rồi
em gọi ngày mưa
Đà Lạt chẳng thể giữ chân người ở lại
khi ngọn lửa anh nhen không cháy lớp tro tàn
lỗi tại mùa thu?
chẳng phải đâu anh!
chỉ tại Dã Quỳ
cứ rực lên màu vàng giữa cao nguyên đất đỏ
Và giá như
giữa thung lũng tình yêu
tay em đừng chạm vào ngực anh đầy gió
(nỗi buồn còn tê buốt đến hôm nay!)
Giá như
khi đứng bên nhau ta quên mất lòng bội bạc
trăm lời hứa vu vơ không làm ta tức giận
lòng kiêu hãnh bốc hơi…
để nụ cười mãi dở dang trong câu thơ em viết
Giá như
mặt nước hồ hôm ấy đừng trong
đổ dài bóng anh dửng dưng trước lầu lục giác
và anh cũng đừng hờn mát
găm vào tim em dấu hỏi
đau đáu cong như một giấc mơ buồn!
Giá như…
giá như…
giá như…!!!