Gò Nổi ơi! Gò Nổi – Nguyễn Tam Phù Sa
GIỮ THƠM
ĐỦ BỐN GÓC LÀNG
Quê cha chưa thắm màu phong giá
Người về cong cớn gió đầu đông
Biết em còn giữ Đông Bàn bắc
Hay đã buông gươm khúc ngược dòng
Biết mẹ còn thổi buồn qua lửa
Cái Tấm út Hiền đã mấy con
Ngửa mặt trông đình làng Ngũ phụng
Bỗng thương nồi đất, bát canh bầu
Bỗng nhớ thời cha ông mở đất
Mài gươm trên mặt nước Thu Bồn
Quê không để quê xa ngàn dặm
Lòng không mài cũng sắc như gươm
Người về như người đã ra đi
Cứ đau đáu nỗi niềm thương cảm
Cứ dằng dặt đường tên mũi đạn
Nhà đổ chùa nghiêng ruộng bỏ hoang
Bốc nắm đất luồn qua quá khứ
Nghe quê thơm đủ bốn góc làng
Cha dù khuất, sắt son còn thắm
Thu Bồn vẫn mượt điệu hò khoan.
GÒ NỔI ƠI! GÒ NỔI
Mến tặng những người con Gò Nổi
Gò Nổi của tôi muôn đời vẫn vậy
Vẫn thanh gươm, tấc thép thành đồng
Vẫn nhịp cầu- nối hai nhánh sông
Cùng hợp nhất băng mình ra biển cả
Gò Nổi của tôi bao đời nay lở bồi đến lạ
Từ con người tới bóng tre xanh
Cứ rầm rập trường chinh vó ngựa
Giáo mác, tầm vông dựng đứng bốn góc làng
Gò Nổi của tôi một góc Việt Nam
Cứ nhoi nhói đến nao lòng
một bờ ao, một mảnh vườn quê nội
Cứ thao thiết tiếng gà, tiếng chim cu gáy
Thuở mẹ ra đồng đội nắng đội mưa
Gò Nổi của tôi những người bạn vong niên
Chất trẻ cứ dài theo cánh đồng tháng chạp
Chất hào sảng của Hồ trường thúc gọi
Hễ ra đi là mang chiến thắng trở về
Gò Nổi của tôi đẹp đất đẹp người
Tới sợi chỉ cũng nặng lòng dâu bể
Tới cái kén cũng đốt mình thành lửa
Hâm tro tàn sôi máu thịt cha ông
Gò Nổi của tôi chưa đi đã nhớ
Khúc Vân Ly ai hát ở đầu sông
Để Hà Mật sụt sùi trong mưa bão
Eo ruột Đông Bàn
quặn thắt mấy trăm năm
Gò Nổi của tôi đất học, đất Phù Kỳ
Thời kháng Pháp trống làng như trống trận
Lớp lớp ra đi để Thu Bồn mãi mãi
Đồng lúa biền dâu dậy sóng bốn chân trời.
Sài Gòn 8.5.2014 (10.4.Giáp Ngọ)
Mẹ
Ngày ba về ngoài hàng bông bụt đỏ
Mẹ bồng con xô cửa chạy ùa ra
Rồi ba đi bỏ lại bến sông xa
Đò gối bãi đợi ai mà ra ván?
Con thất thểu chạy giữa đời hoảng loạn
Vấp vào đêm chưa kịp đón bình minh
Mẹ nói vơi con hãy uống cạn ẩn tình
Ngày mòn mỏi treo đời lên đỉnh tháp
Mẹ dắt con lên chùa đêm tháng chạp
Mượn lời kinh hóa giải tiếng kêu thầm
Đồng cốt nhập chùa hồn lạc cõi xa xăm
Người hóa tượng tắm sương trăng lạnh
Sao ba không về chắp cho con đôi cánh?
Giọt máu biết đi, giọt mật thuở yêu người
Sao ba không về cho mẹ đủ đôi?
Tình điên dại khóc cười không đợi lúc
Thương mắt lá răm nhíu đường cơ cực
Dâm mối tình chiết lỡ trúng mùa ngâu
Thơ thẩn đi xa điệu lý nẫu ruột bầu
Vườn nhà mẹ ba ơi, hoa sầu riêng vẫn nở.
Biên tập: Vương Chi Lan